Sau Ngần Ấy Thời Gian - chap 18
Chương 18
Thành phố Minh Hải đã chính thức vào thu, lá cây ngô đồng chuyển vàng, bắt đầu xào xạc rơi xuống, có chiếc bị bánh xe lăn qua, có chiếc cuốn theo chiều gió, tựa như bướm vàng đang khiêu vũ giữa không trung.
Lương Thi Nhĩ ngồi dựa vào cửa sổ, nhìn sắc thu ngày càng nồng đậm, trong lòng mờ mịt hoang vắng.
“Mấy ngày nay cậu cứ ở lại căn hộ của mình, mình sẽ ở cùng cậu.” Ôn Diệp Lam bên cạnh nói.
Lương Thi Nhĩ: “Cậu cứ bận việc của mình đi, không cần phải ở cùng mình đâu, mình đã ổn rồi.”
“Chân cậu vẫn còn bị thương mà.”
“Không nghiêm trọng lắm, hơn nữa ban ngày còn có hộ lý mà, không cần cậu đâu.”
Ôn Diệp Lam biết tuy giọng điệu của cô bình tĩnh nhưng nội tâm vẫn đang gào thét cuộn trào, cô ấy thở dài hỏi: “Bên phía Quý Bạc Thần cậu định giải quyết thế nào?”
“Bây giờ mình không muốn gặp anh ta.”
“Mình biết cậu không muốn gặp nên mới đến ở nhà mình, để cho cậu ta không tìm được. Ý mình là sau khi cậu khỏi rồi thì định làm thế nào?”
“Đương nhiên là làm thủ tục ly hôn.”
Đèn đỏ, Ôn Diệp Lam dừng xe, quay đầu nhìn cô.
Nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra dạo này cô đã gầy đi, bây giờ nhìn từ góc độ này mới thấy cơ thể cô mỏng manh như tờ giấy.
Ôn Diệp Lam có chút xót xa: “Có chuyện gì cần giúp thì cậu cứ nói với mình.”
“Cảm ơn cậu, Diệp Lam.”
Ôn Diệp Lam bất đắc dĩ: “Chúng ta là bạn thân mà, cảm ơn gì chứ.”
Căn hộ này là bố mẹ Ôn Diệp Lam mua cho cô ấy từ hồi học đại học, không lớn lắm, hồi trước mua là vì nó nằm giữa trung tâm thành phố và trường đại học của Ôn Diệp Lam, vừa tiện đường đi học lại tiện đi chơi.
Sau khi tốt nghiệp Ôn Diệp Lam rất ít khi đến đây, hôm qua biết Lương Thi Nhĩ muốn xuất viện sớm nên cô ấy mới cho người dọn dẹp qua.
Tối hôm dọn vào, Lương Thi Nhĩ thấy có một đống cuộc gọi và tin nhắn của Quý Bạc Thần. Cô chọn trả lời tin nhắn WeChat của anh.
[Đừng đến tìm tôi, tôi muốn yên tĩnh dưỡng thương, cũng muốn bình tĩnh lại. Hy vọng anh cũng vậy.]
Trả lời xong cô tắt điện thoại, nằm ngả ra chăn rồi nhắm mắt ngủ.
Đêm hôm đó cô không ngủ được ngon giấc, nằm mơ rất nhiều, mơ thấy bố mẹ chơi đùa cùng em trai, còn bản thân trong mơ cùng tuổi với em trai thì lại đang đứng bên cạnh lạnh lùng quan sát.
Sau đó cô lại mơ thấy cảnh mình đã trưởng thành, được một người yêu thương hết lòng hết dạ, đối xử với cô ân cần dịu dàng…
Cô rất vui, nhưng đến cuối giấc mơ người đó lại đột nhiên buông tay cô ra.
Cô rơi xuống vực sâu, bỗng giật mình tỉnh giấc.
Trời đã sáng rõ, sau lưng Lương Thi Nhĩ ướt đẫm mồ hôi, cô gọi hộ lý vào.
Hộ lý dìu cô đi rửa mặt, sau đó lại dìu cô đi ăn sáng.
Lương Thi Nhĩ không bật điện thoại, ăn sáng xong thì trở về giường. Trong căn phòng rèm cửa kéo kín mít, cô không có bất kỳ khái niệm nào về thời gian, cứ ngủ hết giấc này lại đến giấc khác.
Giấc cuối cùng là do bị hộ lý đánh thức, cô ngồi trên giường một lúc để hồi tỉnh lại, bấy giờ mới cảm nhận được cơn đói của mình.
“Cô Lương, tối nay cô muốn ăn gì để tôi đi mua cho cô.”
Lương Thi Nhĩ: “Dìu tôi ra phòng khách trước đã.”
“Vâng, được ạ.”
Cô vịn vào hộ lý, nhảy lò cò từng bước chậm rãi đến ghế sô pha trong phòng khách. Sau khi ngồi xuống, còn đang suy nghĩ xem nên ăn gì thì chuông cửa vang lên. Lúc này ngoài Ôn Diệp Lam ra thì cô cũng không nghĩ ra là ai sẽ đến đây. Nhưng khi bảo hộ lý đi mở cửa, cô lại đột nhiên nhớ ra, nếu là Ôn Diệp Lam thì cô ấy đã tự mở cửa đi vào rồi chứ?
Nghĩ đến đây, cô chợt thấy một bóng người cao lớn xuất hiện ở lối ra vào.
Người đến đội mũ lưỡi trai màu xám khói, đeo khẩu trang đen, khoác áo khoác đen trùm kín mít, chỉ chừa lại đôi mắt sáng rực nhìn về phía cô.
Lương Thi Nhĩ sửng sốt, không ngờ Giang Tự Xuyên lại xuất hiện ở đây, cô ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”
Giang Tự Xuyên kéo khẩu trang xuống, giơ đồ trên tay lên: “Tôi mang bữa tối đến cho chị.”
Bữa tối toàn là món Lương Thi Nhĩ thích ăn, canh gà ác kỷ tử, sườn xào chua ngọt, tôm rim, còn có hai món rau xanh.
Lương Thi Nhĩ ngồi trên ghế sô pha, nhìn Giang Tự Xuyên sau khi vào nhà thì đi thẳng vào phòng ăn, cùng hộ lý bận rộn bày đồ ăn mang đến ra. Làm xong hết mọi thứ, anh mới quay người đi về phía cô.
“Tối nay chị Diệp Lam có việc ở công ty không tới được, chị ấy nhờ tôi mang chút đồ ăn đến cho chị.” Anh đỡ lấy cánh tay cô, giải thích.
Lương Thi Nhĩ vịn tay anh đứng dậy, nói một câu cảm ơn rồi lại bảo: “Tôi gọi đồ ăn ngoài cũng được mà, không cần phải đích thân mang đến cho tôi đâu.”
“Đồ ăn ở nhà hàng này ngon lắm, không có giao hàng.” Giang Tự Xuyên nói, “Dù sao mấy ngày nay tôi cũng đang rảnh rỗi, vừa hay có thể mang cơm đến cho chị.”
Lương Thi Nhĩ ngồi ngay ngắn bên bàn ăn, quay đầu liếc nhìn anh. Giang Tự Xuyên dựa vào chiếc tủ cạnh bàn ăn, dáng người cao ráo thẳng tắp khiến cả phòng ăn có vẻ nhỏ lại.
Cô ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Tôi đã bảo là nguyên nhân tai nạn không phải do cuộc điện thoại của cậu rồi mà. Sao vậy, cậu vẫn còn áy náy à?”
Giang Tự Xuyên thoáng sửng sốt: “Đâu có… tôi chỉ là đang rảnh rỗi thôi.”
“Thật sự không cần đâu.” Lương Thi Nhĩ mỉm cười, “Tôi nào dám làm phiền ngôi sao hạng A.”
“Ngôi sao hạng A gì chứ… chị đừng có tâng bốc tôi nữa.” Giang Tự Xuyên kéo ghế ngồi xuống, cầm bát nhỏ múc canh cho cô, “Thôi được rồi, chị cứ coi như tôi đang áy náy đi, tôi muốn bù đắp sự áy náy này, để chị ở đây một mình tôi cảm thấy rất ngại.”
Giang Tự Xuyên đặt bát canh gà trước mặt cô, ra hiệu cho cô tranh thủ ăn.
Lương Thi Nhĩ vốn có chút bất đắc dĩ, nhưng thấy anh kiên trì chăm sóc như vậy, bỗng nhiên cô lại thấy hơi ấm lòng. Ít ra thì bên cạnh cô vẫn còn vài người bạn, không đến mức khiến cô cảm thấy quá cô quạnh.
“Tối nay cậu ăn cơm chưa?” Lương Thi Nhĩ hỏi.
“Chưa.”
“Vậy ăn cùng nhé? Phần ăn này nhiều quá, tôi ăn không hết, cậu ăn bớt phụ tôi đi.”
Ánh mắt Giang Tự Xuyên sáng lên, vì không cần phải vội vàng rời đi nữa.
“Ờ… được.”
Anh đi vào bếp lấy một cái bát rồi chia một nửa cơm sang, ngồi ở phòng ăn dùng cơm với Lương Thi Nhĩ.
Trong lúc ăn hai người cũng không nói chuyện nhiều, Lương Thi Nhĩ không có tâm trạng, còn Giang Tự Xuyên thì nhận ra cô không có tâm trạng.
Ăn xong, Giang Tự Xuyên lại dìu cô ra ghế sô pha ngồi.
Lý do anh tới đây hôm nay là đưa cơm giúp Ôn Diệp Lam, giờ cơm cũng đã ăn xong, ở lại thêm nữa cũng không tiện lắm. Thế là sau khi tìm cho cô một bộ phim, anh không nán lại lâu nữa mà chào tạm biệt rồi rời đi.
Bộ phim Giang Tự Xuyên tìm là phim hài chiếu rạp thời gian trước, diễn viên trong phim vốn đã mang hiệu ứng hài hước, dễ dàng khiến người ta bật cười.
Nhưng hiện giờ Lương Thi Nhĩ nào có tâm trạng mà cười, cô thẫn thờ ngồi xem một lúc rồi cầm điện thoại nhắn tin cho Ôn Diệp Lam: [Mình muốn biết thông tin liên lạc của bố mẹ Vu Gia Gia]
–
Buổi trưa hôm sau, ánh nắng chói chang.
Hứa Lệ mua hai phần hoành thánh mang về từ quán hoành thánh gần nhà.
Nhà cô ấy là căn hộ hai phòng ngủ, cô ấy ở ghép với người khác. Hôm nay là thứ Bảy, bạn cùng phòng đi làm thêm nên không có ở nhà, cô ấy bèn ở nhà bầu bạn với người bạn thân Vu Gia Gia.
“Gia Gia, đừng buồn nữa, ăn chút gì đi, cậu cứ nhịn ăn mãi thế này thì cơ thể sao chịu nổi.” Hứa Lệ đặt hoành thánh xuống, kéo cô bạn ra khỏi phòng.
Vu Gia Gia chạy đến nhà Hứa Lệ từ ngày hôm kia, lúc đó vừa nhìn thấy Hứa Lệ là cô ta đã ôm chầm lấy bạn mình bật khóc nức nở, đợi cô ta nín khóc rồi Hứa Lệ mới hỏi cô ta là đã xảy ra chuyện gì.
Vu Gia Gia ấp úng nửa ngày, cuối cùng nói là cãi nhau với bạn trai, cãi nhau rất dữ dội, cô ta không muốn bị bạn trai tìm thấy nên muốn xin ở tạm đây vài ngày.
Mấy cặp đôi cãi nhau là chuyện thường tình, Hứa Lệ thấy cô ta không muốn nói nhiều nên cũng không hỏi thêm, cho cô ta vào nhà ở tạm, nói với cô ta là trước khi nói chuyện rõ ràng với bạn trai thì có thể ở đây thêm vài ngày.
Vu Gia Gia chẳng có khẩu vị, đảo qua đảo lại bát hoành thánh, chỉ ăn được vài miếng.
Hứa Lệ liếc nhìn cô ta: “Bạn trai cậu đến giờ vẫn chưa xin lỗi cậu à? Đúng là, đàn ông con trai gì mà nhỏ nhen thế, mình thấy chi bằng cậu chia tay quách cho xong.”
Đối phương cụp mắt xuống, không nói gì.
Hứa Lệ có chút bất lực, nhưng nghĩ kỹ lại, gặp được đối tượng giàu có như vậy Vu Gia Gia không nỡ chia tay cũng đúng, nên là không cổ vũ chia tay nữa, chuyển sang an ủi cô ta vài câu.
Ting——
Đang nói chuyện thì điện thoại trên bàn bỗng đổ chuông. Là điện thoại của Vu Gia Gia. Cô ta giật bắn mình vì tiếng chuông, nhưng khi thấy tên hiển thị trên màn hình điện thoại lại thở phào nhẹ nhõm, đưa tay nhận máy.
“A lô, mẹ ạ?”
“Gửi địa chỉ nhà con qua đây.”
Vu Gia Gia ngẩn người: “Địa chỉ của con? Sao vậy ạ?”
“Bố mẹ đến Minh Hải rồi.”
“Khi nào thế ạ?”
“Hôm nay, bây giờ.” Mẹ cô ta ở đầu dây bên kia nói, “Bố mẹ đến thăm con, gửi địa chỉ cho mẹ.”
Vu Gia Gia có chút bực bội: “Ơ kìa, sao bố mẹ đến mà không nói trước một tiếng, nhỡ đâu con đi làm thì sao!”
“Hôm nay là thứ Bảy mà con đi làm cái gì, với lại nếu con đi làm thì bố mẹ đến nhà đợi con cũng được. Nhanh lên, gửi địa chỉ cho bố mẹ!”
Vu Gia Gia nhất thời cảm thấy choáng váng, nhưng bố mẹ đã đến rồi, cô ta cũng không thể bảo họ quay về ngay lập tức được, nghĩ mãi mới nói: “Thật là… vậy để con gửi địa chỉ qua WeChat cho bố mẹ.”
Cúp máy xong, Hứa Lệ nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
“Hôm nay bố mẹ mình đến Minh Hải, muốn đến tìm mình.”
“Hả… vậy, vậy phải làm sao, hay là bảo họn đến đây?”
Vu Gia Gia mím môi: “Đành phải như vậy thôi. Chắc là bọn họ chỉ đến thăm mình, tối nay mình đặt khách sạn cho họ ở bên ngoài. Hứa Lệ, cậu có thể… có thể nói dối họ là mình ở ghép với cậu không? Mình sợ bọn họ đòi đến chỗ ở hiện tại của mình. Mà cậu cũng biết đấy, rất có khả năng bạn trai mình sẽ ở đó, mình không muốn cãi nhau với anh ấy trước mặt bố mẹ.”
“Hiểu rồi hiểu rồi, không thành vấn đề, cứ nói phòng của mình là phòng của cậu, để mình vào cất ảnh đi là được.”
“Ừm! Cảm ơn cậu nhé.”
Gửi địa chỉ xong, khoảng nửa tiếng sau thì chuông cửa lại vang lên.
Vu Gia Gia lập tức đứng dậy đi ra mở cửa, quả nhiên bố mẹ cô ta đã đến.
Vu Gia Gia: “Bố, mẹ, hai người đến rồi ạ, vào trong đi.”
Hứa Lệ vội vàng lấy dép cho ông bà Vu: “Mời chú dì vào nhà ạ, cháu là bạn cùng phòng với Gia Gia… Mời chú dì ngồi, để cháu đi rót nước cho hai người!”
Hứa Lệ vội vàng vào bếp, nhưng diện tích của căn nhà khá nhỏ nên dù đứng trong bếp thì cô ấy vẫn có thể nhìn thấy rõ ông bà Vu và sắc mặt của hai người họ.
Kỳ lạ thật.. sao không nói gì cả nhỉ, trông nghiêm nghị quá…….
Đang còn nghĩ ngợi, Hứa Lệ bỗng nghe thấy một tiếng tát lanh lảnh vang lên. Cô ấy giật mình, nhìn lại thì thấy mặt Vu Gia Gia đã bị đánh nghiêng sang một bên, nhanh chóng đỏ ửng lên.
Cô ấy sửng sốt, chuyện gì đang xảy ra thế này….
Vu Gia Gia cũng ngây người, cô ta nhìn người bố vừa tát mình với ánh mắt không thể tin nổi, vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ nói: “Bố?! Bố làm gì vậy!”
“Làm gì? Mày còn dám hỏi bố là làm gì à! Mày muốn bố với mẹ mày tức chết đúng không? Sao bố lại dạy dỗ ra một đứa con gái như mày thế này!”
Bà Vu ở bên cạnh cũng đỏ hoe mắt: “Gia Gia, con làm ra chuyện gì rồi, con có thai rồi đúng không!”
Vu Gia Gia nhíu mày: “Sao, sao mẹ lại….”
“Con muốn hỏi mẹ là làm sao mẹ biết phải không? Vợ của người đàn ông đó đã gửi hết ảnh cho mẹ và bố con xem rồi! Gia Gia, bình thường bố mẹ nói với con thế nào, nếu con thấy khó khăn quá thì cứ về nhà, bố mẹ nuôi con được! Sao con, sao con lại đi phá hoại gia đình người khác!”
“Ảnh….ảnh gì?!” Vu Gia Gia giật lấy điện thoại của mẹ, lướt xem thì thấy avatar của Lương Thi Nhĩ trên Wechat.
Trong lòng cô ta lạnh đi, vừa click vào thì nghe thấy bố mình gầm lên: “Mày còn dám hỏi ảnh gì, chính là ảnh mày với người đàn ông đó ra vào cùng nhau, người ta nói chồng người ta thuê nhà cho mày, mua đồ hiệu cho mày, cho mày tiền… Mày, bố không ngờ mày lại đi làm tình nhân của người khác! Còn mang thai cho người ta nữa! Mày còn biết xấu hổ không hả!!”
Mặt Vu Gia Gia trắng bệch: “Tình nhân gì chứ……không phải đâu, bọn họ sắp ly hôn rồi!”
“Sắp chứ đâu đã ly hôn! Mày học hành mười mấy năm trời vứt đâu cả rồi, hả? Mày là kẻ thứ ba đó mày có biết không! Mày làm bố với mẹ mày mất hết mặt mũi rồi!”
Bà Vu vừa khóc vừa nói: “Gia Gia, chúng ta không thể làm chuyện như vậy được… Cậu ta cho con bao nhiêu thứ con cứ trả hết cho người ta đi, rồi cùng bố mẹ về nhà, bây giờ vẫn còn kịp đấy.”
“Về? Con không về đâu, hai người tự về đi, chuyện của con con sẽ tự giải quyết!”
“Mày còn cứng họng!”
Bố Vu tức giận lại muốn xông lên đánh cô ta, nhưng bị mẹ Vu giữ chặt lại: “Con nghe lời bố mẹ đi, con còn trẻ, đứa bé này không thể giữ lại, mau về nhà với bố mẹ!”
Nghe lời…nghe lời thì sẽ có được những thứ cô ta muốn sao?
Rõ ràng cô ta đã cách rất gần cuộc sống mà cô ta hằng mong ước, cớ gì cô ta phải từ bỏ?!
“Bố mẹ về đi! Về hết đi! Con không cần hai người lo.”
Bố Vu nói: “Đồ mất dạy! Tao cho mày ăn học, nuôi mày lớn đến nhường này! Bây giờ mày báo đáp tao như vậy sao?!”
“Đúng! Tôi mất dạy đấy! Ông đã sinh ra một đứa mất dạy! Nhưng tôi muốn có cuộc sống tốt hơn thì có gì sai? Tôi không muốn sống cuộc sống nghèo nàn thấp kém như hai người thì có gì sai chứ!”
“Mày, mày——tao đánh chết mày!”
“Thôi thôi thôi, ông bình tĩnh lại đã!” Bà Vu cũng tức không chịu nổi, nhưng bà ấy vẫn còn nhớ con gái đang mang thai, sợ ông Vu nổi nóng lên rồi lại gây ra chuyện, cuống quýt kéo ông ấy ra ngoài.
“Gia Gia, con suy nghĩ cho kỹ đi, con phải suy nghĩ cho kỹ đấy!!”
Khi cánh cửa bị Vu Gia Gia đóng sầm lại, cô ta nghe thấy tiếng mẹ đang gào lên thất thanh. Cô ta tựa lưng vào cửa, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Còn Hứa Lệ đứng cách đó không xa thì hoàn toàn đơ người, tình nhân…. nghĩa là sao? Vậy ra bạn trai mà Vu Gia Gia luôn miệng khoe khoang là một người đàn ông đã có gia đình?!
Cô ấy quen Vu Gia Gia đã lâu, đương nhiên biết cô ta rất coi trọng vật chất.
Nhưng thú thực là Hứa Lệ chưa bao giờ nghĩ cô ta sẽ đi theo hướng đó, bởi vì đây vốn là hành vi mà cô ấy rất khinh thường, cô ấy không tin bạn mình lại làm chuyện như vậy.
Cô ấy bước tới, ngây người nói: “Gia Gia, cậu….”
Song Vu Gia Gia hoàn toàn không để ý đến đối phương. Cô ta chạy đến bàn trà ở phòng khách cầm điện thoại của mình, quỳ sụp xuống gọi cho ai đó.
“Lương Thi Nhĩ! Sao cô lại gửi những thứ đó cho bố mẹ tôi!!!”
Giọng của người ở đầu dây bên kia bình tĩnh thản nhiên: “Sao, gặp bố mẹ cô rồi à?”
“Cô nói xem, cô gửi những tin nhắn đó cho họ chẳng phải là muốn có kết quả này sao!”
“Không phải cô nhờ tôi giúp cô à? Cho nên tôi mới kêu bố mẹ của cô đến đấy. Tôi nghĩ họ nên biết hiện tại con gái họ đang làm gì, mà cô cũng nên được dạy dỗ lại, làm lại cuộc đời.”
“Cô——”
“Không có việc gì nữa thì tôi cúp máy đây, dù sao nói thêm một câu với cô tôi cũng thấy rất ghê tởm.”
Bụp.
Người bên kia cúp máy rất dứt khoát, Vu Gia Gia nghe tiếng tút tút trong ống nghe cùng với tiếng bố mắng chửi và tiếng mẹ khóc lóc bên ngoài cửa, trong lòng cuối cùng cũng dấy lên chút hoảng sợ.
“Lương Thi Nhĩ?” Hứa Lệ đứng bên cạnh bàn trà, cau mày nhìn cô ta, “Lương Thi Nhĩ mà cậu vừa nói có phải là chị gái đã chở chúng ta đến ga tàu điện ngầm hôm chúng ta cùng đi lễ hội âm nhạc không? Mình nhớ chị ấy tên là Lương Thi Nhĩ.”
Vu Gia Gia không trả lời.
Hứa Lệ ngồi xổm xuống: “Gia Gia, là chị ấy phải không? Người mà cậu gọi là bạn trai chính là chồng của chị ấy?”
“Phải! Cậu muốn nói gì, đến cả cậu mà cũng muốn mắng chửi tôi sao?”
Hứa Lệ ngây người nhìn cô ta, trong lòng chợt dấy lên nỗi xấu hổ vô cùng, khiến cô ấy nổi da gà khắp người.
Cô ấy không quên hôm đó mình đã khoe khoang “bạn trai” của Vu Gia Gia trước mặt Lương Thi Nhĩ như thế nào, rất có thể lúc đó Lương Thi Nhĩ đã biết Vu Gia Gia là kẻ thứ ba phá hoại gia đình họ…
Vậy mà lúc đó cô ấy còn khoe khoang với cô như thế, không biết lúc đó trong lòng cô đang nghĩ gì, đau lòng… hay là chế giễu?
Còn cả Giang Tự Xuyên nữa.
Giang Tự Xuyên và Lương Thi Nhĩ thân nhau như vậy, có phải cũng biết chuyện này rồi không? Vậy thì hôm đó khi anh nhìn thấy họ, có phải trong lòng anh cũng đã sáng rõ như ban ngày….
Nghĩ đến đây, sắc mặt Hứa Lệ thay đổi 180 độ.
Cô ấy thật sự rất thích Giang Tự Xuyên và âm nhạc của anh, đã bắt đầu theo dõi từ buổi biểu diễn đầu tiên của ban nhạc này. Là một fan cứng, cô ấy không hề muốn thần tượng của mình nghĩ rằng cô ấy là loại con gái trơ trẽn vô liêm sỉ!
“Sao cậu có thể làm như vậy?” Hứa Lệ kinh ngạc nhìn cô ta, rốt cuộc đã hiểu được vì sao tối hôm đó Vu Gia Gia lại im lặng ít nói.
“Làm sao, tôi làm sao? Là tôi tự mình đa tình à?” Vu Gia Gia suy sụp nói, “Không hề, rõ ràng anh ấy cũng thích tôi! Tình cảm của họ vốn đã không còn mặn nồng nữa. Nếu đã như vậy, tại sao tôi không thể khiến bọn họ ly hôn!”
Hứa Lệ mấp máy môi, bỗng nhiên cảm thấy người trước mặt rất đỗi xa lạ.
“…..Vu Gia Gia, không ai nói với cậu rằng cậu làm như vậy rất ghê tởm sao?”