Sau Ngần Ấy Thời Gian - chap 17
Chương 17
Căn phòng bệnh đang yên tĩnh bỗng chốc giương cung bạt kiếm.
Lương Thi Nhĩ chẳng muốn ăn thêm nữa, cũng chẳng buồn để ý đến người bên cạnh, cứ thế nằm xuống đắp chăn nhắm mắt lại.
Thấy cô muốn nghỉ ngơi, Giang Tự Xuyên cũng lười liếc nhìn Quý Bạc Thần, bước tới dọn dẹp bữa sáng rồi hạ bàn ăn xuống.
“Cần gì cứ gọi tôi nhé.” Anh nói.
Lương Thi Nhĩ vẫn nhắm chặt mắt, khẽ nói một câu cảm ơn.
Giang Tự Xuyên xách túi rác ra khỏi phòng bệnh.
“Cậu đi à?” Ôn Diệp Lam đang ngồi ngoài phòng khách, vừa rồi thấy Quý Bạc Thần đến làm cô ấy cũng mất hết cả hứng ăn uống.
Giang Tự Xuyên gật đầu: “Cô ấy sẽ ổn chứ?”
Ban nãy hai người các cô nhắc đến Vu Gia Gia cũng không hề tránh mặt anh, thế nên Ôn Diệp Lam hiểu ý anh, cô ấy thấp giọng đáp: “Ổn sao nổi… Nhưng chuyện này cứ để hai người họ tự giải quyết thôi, người ngoài khó mà xen vào. Thôi chúng ta ra ngoài đi, để Thi Nhĩ tự xử lý.”
Giang Tự Xuyên thấy lòng nặng trĩu, muốn giúp cô nhưng cũng hiểu phận mình chỉ là người ngoài, nào có quyền gì chen vào chuyện riêng của người ta.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại tiếng thở nhè nhẹ của hai người.
Quý Bạc Thần nhìn gương mặt tái nhợt của Lương Thi Nhĩ, vẻ mặt u ám vì Giang Tự Xuyên ban nãy cũng dịu xuống, trong lòng càng thêm bất an và áy náy.
Anh muốn nói gì đó nhưng sợ làm phiền cô nghỉ ngơi, nên chỉ im lặng ngồi canh chừng.
Cứ thế ngồi gần hai tiếng đồng hồ, mãi đến khi người trên giường cựa quậy mở mắt ra, anh mới nhích lại gần: “Thi Nhĩ, em thấy trong người thế nào rồi? Có muốn uống nước không?”
Người trên giường liếc nhìn anh, ánh mắt lạnh tanh.
Tim Quý Bạc Thần khẽ thắt lại, cảm thấy có gì không đúng, nhưng rồi lại nghĩ chắc là cô vẫn còn giận chuyện tối qua anh bỏ đi nửa chừng.
Anh có thể hiểu được, cũng thấy đó là lỗi của mình.
“Em muốn ngồi dậy không? Anh gọt táo cho em nhé.”
“Không muốn ăn.”
“Vậy em muốn ăn gì? Anh bảo Trần Phong mua.”
Lương Thi Nhĩ hỏi: “Anh không có việc gì khác bận hơn à?”
Quý Bạc Thần sững người: “Em bị thương như vậy rồi còn việc gì quan trọng hơn nữa? Đương nhiên là anh phải ở đây với em rồi.”
Nói xong, Quý Bạc Thần thấy cô dường như khẽ nhếch môi, không phải cười vui vẻ mà là kiểu cười mỉa mai. Có điều nụ cười ấy chớp tắt trong nháy mắt, khiến anh còn tưởng mình nhìn nhầm.
Quý Bạc Thần ngập ngừng: “Anh biết em còn trách anh, nhưng anh cũng không muốn như vậy. Em có biết lúc nghe Ôn Diệp Lam nói em bị tai nạn xe phải nhập viện anh đã hoảng sợ thế nào không? Cô ấy cũng chẳng nói rõ tình hình, làm anh sợ muốn chết. May mà em không sao, nếu không anh thật sự không biết phải làm thế nào.”
Quý Bạc Thần nói những lời này với vẻ mặt đầy lo lắng và sợ hãi, nhưng Lương Thi Nhĩ chẳng mảy may dao động, chỉ nhìn anh trân trân như đang xem một vở rối gỗ hài hước ——
Quý Bạc Thần ba mươi tuổi bị Quý Bạc Thần mười chín tuổi chi phối, rõ ràng đã có người khác nhưng vẫn theo quán tính mà bày ra dáng vẻ yêu cô như trước.
“Thôi…bây giờ em muốn phớt lờ anh cũng được, cứ nghỉ ngơi cho khỏe là quan trọng nhất. Lát nữa Trần Phong sẽ đến đây, để anh bảo cậu ấy mua đồ ăn ở nhà hàng Trung mà em thích nhất.”
Lương Thi Nhĩ ngoảnh mặt đi, chẳng thèm nhìn anh nữa.
Quý Bạc Thần cũng không để tâm, quay ra phòng khách gọi điện cho Trần Phong, dặn dò kỹ lưỡng là nói nhà hàng nấu nhạt một chút.
Đầu Lương Thi Nhĩ vẫn còn hơi đau, thái dương căng tức, thỉnh thoảng lại thấy choáng váng.
Quý Bạc Thần cứ đi tới đi lui trong phòng bệnh cả ngày, hết rót nước lại chuyển qua cắt trái cây, còn sai Trần Phong mua một bó hoa tươi, cả căn phòng thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ.
Nhìn anh ân cần như vậy, Lương Thi Nhĩ chỉ cảm thấy mệt tâm, cô biết họ đã đi đến hồi kết rồi, chỉ chờ cô có lại chút sức lực vung tay chém một nhát dao cuối cùng để kết thúc tất cả.
Nhưng bất ngờ thay, nhát dao để kết thúc tất cả này lại không phải do chính tay cô giáng xuống.
Bởi vì chiều ngày thứ ba nằm viện, Vu Gia Gia đã xuất hiện trong phòng bệnh của cô.
Đây là lần đầu tiên Lương Thi Nhĩ nhìn thấy Vu Gia Gia không trang điểm, nhưng dù sao cô ta vẫn còn trẻ, để mặt mộc cũng khá thanh tú, chỉ là khuôn mặt ấy còn tái nhợt hơn một người vừa mới gặp tai nạn xe như cô.
“Cô có việc gì sao?” Lương Thi Nhĩ im lặng một lúc rồi hỏi.
Vu Gia Gia bước tới, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Chị…. thật sự bị tai nạn xe ạ?”
Lương Thi Nhĩ cười khẽ: “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ tôi cố tình gây tai nạn xe để dụ Quý Bạc Thần quay về?”
Vu Gia Gia nghe cô nói vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Chị biết cả rồi ư?”
“Biết gì? Biết chuyện hai người đang ở bên nhau?”
Vu Gia Gia ngớ người, nhất thời không nói nên lời.
Hôm nay trước khi đến đây cô ta đã chuẩn bị tinh thần ‘một ăn cả hai ngã về không’, quyết định kể hết mọi chuyện. Bởi vì Quý Bạc Thần không chịu ly hôn, cũng không chịu để cô ta sinh đứa bé này, cho nên cô ta chỉ có thể cầu cứu Lương Thi Nhĩ.
Ai ngờ đối phương lại nhẹ nhàng nói rằng cô đã biết từ lâu, chặn đứng hết bao nhiêu lời mà cô ta định nói.
“Nếu không còn gì muốn nói thì mời cô ra ngoài cho, tôi cần nghỉ ngơi.”
Vu Gia Gia vội vàng nói: “Nếu chị đã biết rồi, vậy thì chắc chị cũng biết tôi đang mang thai đúng không?!”
Lương Thi Nhĩ lạnh lùng nhìn cô ta: “Biết thì đã sao?”
“Chị không định làm gì cả à?” Vu Gia Gia kinh ngạc, “Chị đâu còn khả năng với Quý Bạc Thần nữa? Chuyện anh ấy muốn có con chắc chị cũng biết mà, nếu không phải vì chị thì anh ấy đã giữ lại đứa con của tôi rồi!”
“Tôi với anh ta có tiếp tục hay không hoặc khi nào sẽ kết thúc cũng không đến lượt cô xen vào. Còn đứa bé trong bụng cô, cô muốn giữ thì cứ giữ lại đi, đến đây khiến tôi buồn nôn để làm gì?”
“Không phải tôi muốn giữ là có thể giữ… là Quý Bạc Thần không cần!” Vu Gia Gia rơi nước mắt lã chã, nghẹn ngào nói, “Vì chị nên anh ấy mới không cần đứa bé này, vì hai người vẫn chưa ly hôn! Chỉ cần hai người ly hôn, anh ấy nhất định sẽ cần đứa bé này. Chị Thi Nhĩ, chị có thể giúp tôi được không… tôi không muốn mất con.”
“Đúng là kỳ quặc thật đấy.”
Lương Thi Nhĩ nhìn cô gái khóc lóc thảm thiết trước mắt, cảm thấy phi lý vô cùng, đến nỗi cô suýt nữa bật cười thành tiếng.
Cô cảm thấy phim truyền hình cũng không diễn đạt đến thế này, không ngờ ngoài đời thực lại có kẻ thứ ba trơ trẽn đến mức chạy đến trước mặt chính thất khóc lóc yêu cầu được giúp đỡ.
Có lẽ thấy Lương Thi Nhĩ vẫn dửng dưng thờ ơ, Vu Gia Gia lau nước mắt, bất chấp tất cả nói: “Trái tim anh ấy đã không còn hướng về chị nữa rồi! Anh ấy thích tôi, anh ấy thích ăn món tôi nấu, thích ở bên tôi, anh ấy còn nói ở bên tôi rất vui vẻ… Chị Thi Nhĩ, anh ấy không còn yêu chị nữa! Cho nên, cho nên chị có thể buông tay không, có thể giúp con của tôi được không?”
Nụ cười không thể tin nổi trên mặt Lương Thi Nhĩ dần biến mất dưới ánh mắt vừa đáng thương vừa đáng hận của cô ta. Cô ngước mắt nhìn cô ta, nói: “Được thôi, tôi sẽ giúp cô.”
Mắt Vu Gia Gia sáng lên: “Chị, chị thật sự…”
“Thật.” Đúng lúc này, Lương Thi Nhĩ nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên ngoài, cô ngả người ra sau, bình thản nói, “Anh ta đến rồi, để tôi giúp cô…. khuyên nhủ anh ta luôn nhé.”
Âm thanh trong phòng đột ngột im bặt, Vu Gia Gia quay đầu lại, và rồi cô ta nhìn thấy Quý Bạc Thần xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Trong tay anh cầm một chiếc túi màu hồng phấn, là bao bì của một tiệm bánh ngọt nổi tiếng. Anh vừa mới ra ngoài, vì trưa nay Lương Thi Nhĩ ăn quá ít nên anh cố tình đích thân đi xếp hàng mua cho cô.
“Quý Bạc Thần….” Vu Gia Gia lấy hết can đảm bước tới, nhưng khi thật sự nhìn thấy Quý Bạc Thần, trong lòng cô ta vẫn có chút có hoảng hốt.
Mà khoảnh khắc Quý Bạc Thần bước vào cửa nhìn thấy Vu Gia Gia, đầu óc anh cũng nổ ầm một tiếng. Anh vừa mới đến nên không biết cô ta tới đây làm gì, đã nói gì rồi, cơ thể như bị một cây đinh vô hình đóng chặt tại chỗ, không tài nào nhúc nhích được.
Mãi đến mấy giây sau, anh mới hoàn hồn lại, bước về phía Lương Thi Nhĩ.
Anh lấy hộp bánh ngọt ra, đặt lên chiếc bàn ăn nhỏ của Lương Thi Nhĩ, dịu dàng nói: “Anh vừa xếp hàng một tiếng mới mua được đấy, tiệm bánh này vẫn khó mua như trước. Cũng may là mua được vị em thích nhất, em ăn chút đi.”
Lương Thi Nhĩ không nói gì.
Quý Bạc Thần hít nhẹ một hơi, quay đầu nhìn Vu Gia Gia đang đứng trong phòng bệnh: “Cô đến đây làm gì?”
Anh nghiến răng nghiến lợi hỏi câu này, trong lòng thực ra vẫn còn le lói chút hy vọng rằng cô ta vẫn chưa nói gì cả. Nhưng ngay sau đó, bên tai lại vang lên giọng nói nhạt nhòa của vợ mình: “Cô ta đến hỏi tôi là có thể giữ lại đứa con của anh không?”
“….Gì cơ?”
Lương Thi Nhĩ nhìn thẳng vào anh, đập vỡ chút cố chấp cuối cùng của anh: “Con của anh đấy. Quý Bạc Thần, chẳng phải anh thích trẻ con lắm sao? Sao lại bảo người ta bỏ đi?”
Giọng điệu của cô rất nhẹ nhàng, nhẹ như chỉ đang nói một chuyện không quan trọng.
Nhưng cũng chính sự nhẹ nhàng này đã khiến Quý Bạc Thần như bị một dòng điện giật mạnh, mạch suy nghĩ bỗng chốc trống rỗng, chỉ còn lại những đầu mút thần kinh đang run lên dữ dội.
Trên mặt anh hiện rõ vẻ hoảng loạn, quay phắt đầu lại nhìn người phụ nữ đang đứng đó: “Cô đã nói gì với cô ấy!”
Vu Gia Gia đã từng nhìn thấy một Quý Bạc Thần dịu dàng, lạnh nhạt, nghiêm túc…. nhưng chưa từng thấy anh tức giận đến vậy.
Khoảnh khắc anh bảo cô ta phá thai, giọng điệu của anh cũng khiến cô ta cảm thấy lạnh lẽo, song lúc khuyên nhủ lại nhanh chóng trở về vẻ ôn hòa.
Anh chưa từng nói chuyện với cô ta bằng giọng điệu hung dữ thế này, cho nên giây phút này cô ta thật sự rất sợ hãi. Nhưng cô ta biết mình đến đây là đã đánh liều một phen rồi, không còn đường lùi nữa.
“Bạc Thần, em đang mang thai con của anh, em không muốn phá bỏ nó, anh đừng bảo họ đưa em đến bệnh viện được không…” Vu Gia Gia hoảng hốt nhìn về phía Lương Thi Nhĩ, “Chị Thi Nhĩ, chị nói chị sẽ giúp tôi, tôi muốn giữ đứa bé này, tôi thật sự muốn……”
“Không thể nào! Thi Nhĩ, đứa bé này sẽ không tồn tại, em yên tâm, tuyệt đối sẽ không.” Thái dương của Quý Bạc Thần giật mạnh, anh đút tay vào túi lấy điện thoại ra gọi cho Trần Phong, nhưng vì run tay nên bầm nhầm mấy lần.
Sau đó cuối cùng cũng gọi được, anh gào lên với người trong điện thoại: “Tôi đã bảo là cho người đưa đưa Vu Gia Gia đến bệnh viện rồi mà! Tại sao cô ta lại xuất hiện trong phòng bệnh này!”
Lương Thi Nhĩ không nghe rõ người trong điện thoại nói gì, cô chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt vừa nực cười lại ghê tởm.
Không lâu sau, Trần Phong từ bên ngoài đi vào kéo Vu Gia Gia đang khóc lóc om sòm ra ngoài. Sau đó Lương Thi Nhĩ nhìn thấy Quý Bạc Thần lúng túng ngồi xuống bên giường cô, khuôn mặt vừa kinh hãi vừa tức giận khi đối diện với cô lại trở nên bồn chồn bất an.
Anh nắm lấy cổ tay cô, lần lữa mãi cũng chẳng thốt ra được một câu nào.
Lương Thi Nhĩ bèn mở lời trước: “Anh định giải quyết chuyện này thế nào?”
“Cô ta đã nói gì với em? Thi Nhĩ, cô ta chỉ đang đặt điều bịa chuyện thôi.”
“Đặt điều bịa chuyện cái gì?” Lương Thi Nhĩ hỏi anh, “Anh lên giường với cô ta là thật, chuyện này đâu phải đặt điều?”
Khuôn mặt Quý Bạc Thần bỗng chốc trắng bệch.
Lương Thi Nhĩ thưởng thức sắc mặt anh, trong lòng vừa hả hê vừa đau đớn: “Tôi đều biết cả rồi, anh đừng nói dối nữa Quý Bạc Thần, anh ngoại tình rồi.”
Quý Bạc Thần siết chặt cổ tay cô, cảm giác như bị hiện thực đập cho choáng váng, một hồi lâu sau mới khó khăn cất lời: “Chỉ một lần, chỉ một lần đó thôi. Lần đi công tác anh uống say quá… ngoài ra anh chưa từng chạm vào cô ta, anh không ngờ cô ta lại có thai.”
“Chỉ một lần?” Lương Thi Nhĩ chớp mắt, ra vẻ hơi khó hiểu hỏi, “Chỉ lên giường một lần thì không phải là ngoại tình?”
“Thi Nhĩ…”
“Lấy say rượu ra làm cái cớ, sao, say rượu rồi thì nửa người dưới không kiềm chế được nữa à?” Lương Thi Nhĩ lắc đầu, “Say thật rồi thì đến bò dậy còn chẳng nổi, lấy đâu ra sức mà làm mấy chuyện đó.”
“Không… anh thật sự chỉ là do say rượu, anh không yêu cô ta.” Quý Bạc Thần nuốt nước bọt, cảm giác trái tim như đang từ từ rơi xuống đáy cốc, anh cố gắng giữ nó lại, cũng cố gắng níu kéo cô, “Thi Nhĩ, em tin anh đi, anh chỉ yêu một mình em thôi.”
“Thật sao?” Trong lòng Lương Thi Nhĩ đã nguội lạnh, đôi mắt ánh lên vài phần sắc bén, “Vậy những điều đặc biệt anh dành cho cô ta thì sao?! Ngày nào tăng ca anh và cô ta cũng chia nhau bữa cơm cô ta tự nấu đúng không? Mỗi lần anh đi công tác đều dẫn cô ta theo, còn vì tổ chức sinh nhật cho cô ta mà huỷ bỏ buổi tối đã hẹn với tôi! Thậm chí khi anh đi chọn dây chuyền tặng cho tôi, anh còn chọn thêm một chiếc vòng tay cùng thương hiệu để tặng cô ta… Không chỉ vậy, anh còn tặng cho cô ta nhiều quà hơn thế nữa, đến cả căn hộ mà cô ta đang ở cũng là anh thuê cho cô ta! Như thế mà gọi là ‘chỉ yêu một mình tôi’ của anh sao? Lời nói dối của anh dễ dàng bị vạch trần quá đấy, Quý Bạc Thần!”
Quý Bạc Thần không ngờ cô lại biết nhiều đến vậy, cứ nghe cô nói thêm một chữ là mặt anh càng trắng bệch hơn. Nhưng trong đầu anh cũng không ngừng phản bác lại câu nói cuối cùng của cô: “Anh không hề nói dối…. tuyệt đối không phải!”
Chỉ yêu mình cô, điểm này anh vô cùng chắc chắn!
Lương Thi Nhĩ cười khẩy một tiếng, dùng sức rút tay mình về. Bàn tay còn lại lặng lẽ phủ lên, che giấu đi sự run rẩy.
Cô đã sớm nghĩ tới sẽ có một ngày cô vả thẳng vào mặt anh, sau đó nhìn anh chối cãi, nhìn anh đau khổ. Cô nghĩ, anh càng đau đớn giằng xé thì trong lòng cô sẽ càng hả hê, cô cần dùng sự lúng túng của anh lúc này để xoa dịu nỗi tuyệt vọng của mình!
“Thi Nhĩ, em đừng nghe cô ta nói bừa…”
“Không phải cô ta nói, là tự tôi biết được!” Lương Thi Nhĩ muốn giữ bình tĩnh, nhưng lúc này cô cũng không kìm được nước mắt, chỉ có thể mạnh mẽ nhìn thẳng vào anh, “Anh tưởng anh che giấu kín kẽ lắm sao?! Anh nghĩ anh không có sơ hở nào à?! Tôi đã xem lịch sử trò chuyện của hai người rồi, từ những dòng tin nhắn chuyện trò của hai người là tôi có thể nhìn ra được sự thích thú anh dành cho cô ta, anh thích cô ta, anh có hứng thú với cô ta! Quý Bạc Thần, anh đừng giả vờ nữa!”
“Không phải…”
“Thế nên tôi cũng đã nghĩ kỹ rồi, nếu trái tim anh đã lạc lối, vậy thì chúng ta cũng không cần tiếp tục nữa—”
“Em đừng nói vậy!” Quý Bạc Thần lập tức cắt ngang lời cô, mặt cứng đờ nói, “Em đừng nói nữa. Thi Nhĩ, chuyện này anh sẽ xử lí sạch sẽ, anh đảm bảo cô ta sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta nữa, chúng ta vẫn sẽ như trước đây, anh sẽ tốt với em, anh sẽ càng tốt với em hơn!”
“Anh rõ ràng biết chuyện này không thể nào.”
“Anh không biết! Anh nói sẽ như trước thì sẽ như trước.” Quý Bạc Thần hít mạnh vài hơi, nói, “Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, cho anh chút thời gian, anh sẽ giải quyết nhanh thôi.”
Như thể sợ cô sẽ nói thêm lời gì đó, anh quay đầu bước ra ngoài.
Cánh môi Lương Thi Nhĩ run nhẹ, nước mắt lăn dài trên má, cô nhắm mắt lại, dùng sức lau mặt.
Một lát sau, cô lấy điện thoại ra, không chút do dự gọi cho Ôn Diệp Lam.
“A lô, Diệp Lam, là mình… Hôm nay Vu Gia Gia đến rồi. Đúng vậy, mình đã ghi âm lại.”