Sau Ngần Ấy Thời Gian - chap 16
Chương 16
Bầu trời đen kịt không một ánh sao, ánh đèn ven đường sáng rực như ban ngày, con đường dài hun hút kéo dài vô tận.
Công viên giải trí thơ mộng trong kính chiếu hậu dần khuất xa, thu nhỏ thành một chấm sáng le lói, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.
Lương Thi Nhĩ lái xe trên con đường bằng phẳng, tầm nhìn tuy vẫn rõ ràng nhưng đầu óc lại rối như tơ vò.
Những hình ảnh cứ hiện lên trong đầu, lúc cô và Quý Bạc Thần vừa mới quen nhau, lúc kết hôn, lúc hưởng tuần trăng mật, lúc rảnh rỗi ở nhà nghỉ ngơi… Bao nhiêu ngày qua, những ký ức tưởng chừng đã bị cô vứt bỏ lại ùa về trong tâm trí chỉ bởi vì một tin nhắn.
Cô không biết phải diễn tả cảm giác lúc này ra sao, có lẽ là đột ngột rơi xuống đáy biển sâu, sóng cả cuồn cuộn tuy không vỗ vào người nhưng áp lực nặng nề của nước đã khiến cô nghẹt thở.
Lồng ngực tưởng chừng như sắp nổ tung ra.
Brum——
Điện thoại bỗng đổ chuông, Lương Thi Nhĩ theo phản xạ đưa tay bắt máy, cũng chẳng buồn xem là ai gọi đến.
“Alô.”
“Chị đang bận à?” Giọng nói của Giang Tự Xuyên vang lên trong xe.
Lương Thi Nhĩ: “Không, tôi đang lái xe.”
“Ồ, tôi định nói với chị là mai tôi rảnh cả ngày, chuyện bữa trước… chị muốn đến chỗ tôi tìm tư liệu, nếu chị có thời gian thì cứ qua nhé.”
Giọng nói của Giang Tự Xuyên lúc gần lúc xa.
Lương Thi Nhĩ vốn không để tâm đến anh nói gì, chỉ ‘ừ’ cho qua chuyện.
Cô đưa tay xoa huyệt thái dương, định nói thêm câu “Để tôi xem tình hình đã” thì bất ngờ cảm nhận có một luồng ánh sáng mạnh từ bên hông quét qua.
Cô vô thức liếc mắt sang, đồng tử bỗng co rút lại, lập tức đánh tay lái.
Rầm——
Nhưng tất cả đã quá muộn.
Trời đất quay cuồng, Lương Thi Nhĩ bị lạc tay lái sau một cú va chạm mạnh…
–
Bên kia, Quý Bạc Thần sau khi rời khỏi công viên giải trí thì gọi xe đến thẳng chung cư Thiên Viên.
Vừa bước vào cửa anh đã thấy Vu Gia Gia mắt đỏ hoe ngồi trên sô pha.
“Quý Bạc Thần, cuối cùng anh cũng tới rồi.” Cô ta chạy đến ôm lấy eo anh nức nở, “Vừa nãy ở bệnh viện em cứ tưởng không giữ được nữa…”
Quý Bạc Thần đứng thẳng người, rũ mắt nhìn cô ta, hỏi: “Em có thai thật sao?”
“Đúng, đúng vậy.” Nhắc đến chuyện này, Vu Gia Gia lau nước mắt, nhìn anh với vẻ vui mừng: “Em cũng rất bất ngờ, bởi vì kinh nguyệt của em không đều, tháng trước đến chậm em cũng không nghĩ nhiều, hôm nay cảm thấy không khoẻ mới đến bệnh viện khám thử, không ngờ lại mang thai.”
Quý Bạc Thần: “Vậy, bác sĩ nói sao?”
“Bác sĩ khám rồi, bảo là không có gì đáng ngại, nhưng một hai tháng tới phải chú ý dưỡng thai, như vậy mới tốt cho thai nhi.” Vu Gia Gia ôm chặt lấy anh không buông, gò má ửng hồng, “Em cũng không ngờ… lại có chuyện bất ngờ thế này.”
Vừa dứt lời, tay cô ta đã bị hất ra.
Thấy vẻ mặt anh vẫn lãnh đạm không vui vẻ tí nào, sự phấn khích trong lòng Vu Gia Gia chợt nguội đi: “Sao vậy ạ? Anh….anh không vui à?”
“Hôm đó em không uống thuốc sao?”
Vu Gia Gia mím môi đáp: “Em… em uống rồi.”
Sắc mặt Quý Bạc Thần càng thêm lạnh lẽo: “Em chắc chắn đã uống rồi?”
Vu Gia Gia vẫn gật đầu. Chuyện đã qua rồi, cô ta nào dám thừa nhận là mình nói dối. Chuyến công tác hôm ấy anh uống say, cô ta lên phòng pha thuốc cho anh, sau khi anh uống thuốc xong cô ta ở lại chăm sóc anh thêm một lúc, sau đó… cô ta đã tự trèo lên giường của anh.
Sáng hôm sau anh trầm mặc hồi lâu rồi bảo cô ta uống thuốc tránh thai đi. Cô ta giả vờ uống, nhưng thực chất đã ném đi, âm thầm đánh cược một phen… không ngờ lại trúng thưởng.
Vu Gia Gia: “Nhưng mà, nhưng mà bác sĩ bảo thuốc cũng không thể trăm phần trăm tránh thai được…”
“Em coi tôi là thằng ngốc sao?”
Giọng nói Vu Gia Gia bỗng yếu ớt hẳn đi: “Thật mà…”
Quý Bạc Thần buông cô ta ra, không nói một lời bước vào phòng khách. Vu Gia Gia xoay người nhìn anh, một lát sau cũng dè dặt đi theo.
“Anh từng nói anh rất thích con nít, cũng rất mong có một đứa con của riêng mình.”
“Nhưng đứa con mà tôi thích không phải do em sinh ra.” Quý Bạc Thần ngước mắt nhìn cô ta, sự ôn hòa và cưng chiều mấy ngày qua giờ chỉ còn lại vẻ lạnh lùng và thờ ơ. Vu Gia Gia sững người, sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch: “Ý anh là sao…”
“Tôi sẽ cho người sắp xếp thời gian, đến lúc đó em cứ đến bệnh viện bỏ đứa bé đi.”
“Không, em muốn giữ nó lại…”
“Ngoan ngoãn nghe lời thì em muốn gì cũng được.” Quý Bạc Thần nắm lấy cổ tay cô ta, ánh mắt hung dữ dần dịu xuống,: “Nhà cửa, xe cộ, tiền bạc, thứ gì tôi cũng có thể bù đắp cho em. Nhưng riêng đứa con này thì không thể giữ lại được.”
–
Xung quanh yên tĩnh đến mức không có một tiếng động, giữa đầu mũi thoang thoảng mùi thuốc khử trùng khiến trái tim người ta càng thêm se lạnh.
Lương Thi Nhĩ mở mắt ra, đập vào mắt là bình thuốc trong suốt đang nhỏ giọt đều đặn trên nền trắng của trần nhà. Đợi tầm nhìn dần rõ ràng, cô mới nhận ra bên giường còn có một người đang ngồi.
“Chị tỉnh rồi à?! Cảm thấy thế nào? Có chỗ nào thấy khó chịu không?” Người bên giường thấy cô tỉnh lại thì vội vàng cúi xuống nhìn.
Giọng nói này, cô rất quen thuộc.
Là hiện thực sao…. vậy là cô không xảy ra chuyện gì cả?
Lương Thi Nhĩ nhìn người trước mắt, cất giọng khàn khàn hỏi: “Giang Tự Xuyên? Sao cậu lại ở đây?”
“Lúc đó tôi gọi điện thoại cho chị, chị còn nhớ không? Đang nói chuyện thì bỗng nhiên có một tiếng va chạm rất lớn, sau đó tôi có gọi thế nào chị cũng không đáp lại.” Giang Tự Xuyên cau mày nói, “Tôi đoán có thể chị đã xảy ra chuyện rồi, nên vẫn không cúp máy, mãi đến khi có người đi đường nhấc máy nói với tôi là chị gặp tai nạn giao thông trên đường.”
Lương Thi Nhĩ nhớ mang máng, lúc đó chắc là do đầu óc cô quá rối ren, phân tâm, nên mới để xảy ra vụ tai nạn này.
Cô cúi đầu nhìn bản thân, thử cử động tay chân, nhưng rất nặng nề: “Chân tôi bị làm sao vậy?”
“Chị đừng lo lắng quá, chân bị thương đã băng bó rồi. Nhưng chị cũng đừng cử động lung tung, cú va chạm đó còn khiến đầu chị bị chấn động nhẹ, hiện tại chị phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”
Lương Thi Nhĩ quả thật cảm thấy đầu óc choáng váng, cảm giác rất khó chịu, cô nhắm mắt lại cố gắng làm dịu đi cơn đau: “Cảm ơn cậu.”
“Không cần cảm ơn, chuyện này cũng trách tôi, nếu tôi không gọi điện thoại cho chị thì chị cũng sẽ không phân tâm.” Giang Tự Xuyên áy náy nói.
Lương Thi Nhĩ: “Cậu nghĩ nhiều rồi, không liên quan đến cậu. Là do tôi đang suy nghĩ đến chuyện khác nên mới phân tâm.”
“Vậy chị đang nghĩ đến chuyện gì? Lúc lái xe phải chú ý an toàn chứ…”
Lương Thi Nhĩ không lên tiếng.
Giang Tự Xuyên thấy cô không nói gì thì cũng không truy hỏi nữa, nhưng trái tim vẫn đang đập thình thịch, giống như khoảnh khắc biết cô gặp tai nạn vậy, anh vô cùng hoảng hốt.
Cũng may là lần này cô không gặp chuyện gì nghiêm trọng.
“Bây giờ tôi đi gọi bác sĩ đến, chị đợi một chút nhé.”
Giang Tự Xuyên đứng dậy đi ra ngoài, một lát sau, bác sĩ đi vào kiểm tra cho Lương Thi Nhĩ, xác nhận không có vấn đề gì rồi nói: “Tối nay người nhà phải để ý nhiều hơn, nếu cô ấy có tình trạng buồn nôn muốn ói thì phải lập tức thông báo cho chúng tôi biết.”
Giang Tự Xuyên: “Vâng, tôi biết rồi.”
Đợi bác sĩ rời đi, Giang Tự Xuyên lại ngồi xuống chỗ cũ.
Lương Thi Nhĩ nhìn anh, hỏi: “Tôi hôn mê bao lâu rồi?”
“Từ lúc đưa vào đây đến giờ chắc khoảng hai tiếng rồi.”
Lương Thi Nhĩ: “Vậy cậu giúp tôi gọi điện thoại cho Diệp Lam, bảo cô ấy qua đây một lát.”
Giang Tự Xuyên chợt khựng lại, bấy giờ mới nhận ra việc anh ngồi nán lại ở đây e rằng không được thích hợp: “Được.”
“Đợi cô ấy đến rồi cậu về nghỉ ngơi đi. Tối muộn thế này rồi còn làm phiền cậu, bữa khác tôi mời cậu ăn cơm nhé.”
Giang Tự Xuyên rũ mắt nhìn điện thoại, lơ đãng đáp: “Không phiền gì cả….”
–
Trước đó Giang Tự Xuyên đã đổi phòng bệnh của Lương Thi Nhĩ thành phòng VIP, anh đứng dậy đi ra phòng khách bên ngoài để gọi điện cho Ôn Diệp Lam. Ôn Diệp Lam ở bên kia điện thoại vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt, hỏi sao anh không báo cho cô ấy biết sớm.
Giang Tự Xuyên nhất thời không biết giải thích thế nào, lúc đó anh cũng hoảng, nghe bác sĩ nói cô không sao thì chỉ một lòng muốn đợi cô tỉnh dậy.
“Cô ấy nói sao?” Thấy Giang Tự Xuyên gọi điện thoại xong đi vào, Lương Thi Nhĩ hỏi.
Giang Tự Xuyên: “Nửa tiếng nữa sẽ đến.”
“Ừm.”
Giang Tự Xuyên nhìn cô, do dự giây lát rồi nói: “Điện thoại chị hết pin rồi, để tôi lấy sạc dự phòng cho chị, chị có thể… gọi điện báo cho người nhà.”
“Không cần đâu.”
Giang Tự Xuyên khựng lại, thấy cô khép mắt nghỉ ngơi: “Không cần báo.”
Lương Thi Nhĩ cảm thấy rất mệt, cũng rất đau.
Cô không muốn gặp người đó, cũng không muốn đối mặt với chuyện đó, chỉ muốn nghỉ ngơi cho khỏe, không muốn nghĩ gì cả.
Giang Tự Xuyên cũng nhận ra được, anh im lặng ngồi bên cạnh, không nói gì thêm.
Không lâu sau, Ôn Diệp Lam đến bệnh viện.
Giang Tự Xuyên đã kể lại toàn bộ quá trình Lương Thi Nhĩ xảy ra tai nạn cho cô ấy nghe, cô ấy đương nhiêu hiểu được vì sao cô lại mất tập trung, vừa ngồi xuống bên giường đã tức giận nắm lấy cổ tay cô: “Cậu bị điên à, vì anh ta mà không thiết sống nữa hả!”
Trái tim Giang Tự Xuyên như lỡ mất một nhịp, lập tức quay sang nhìn cô.
Lương Thi Nhĩ khẽ nhếch môi, bất đắc dĩ nói: “Cậu nghĩ gì vậy, tưởng mình vì Vu Gia Gia mang thai mà tự tử à!?”
Ôn Diệp Lam: “Thế thì tại sao——”
“Chỉ là bất cẩn thôi.”
Ôn Diệp Lam bực bội nói: “Tốt nhất là… sau này cậu phải cẩn thận vào!”
“Mình biết rồi.”
Bực bội qua đi, Ôn Diệp Lam lại lầm bầm: “Điện thoại của cậu cứ tắt máy suốt cậu biết không, chắc là vì điện thoại của cậu không liên lạc được nên Quý Bạc Thần vừa mới gọi cho mình đấy.”
“Ừm.”
“Vậy cậu còn phải nằm viện mấy ngày nữa? Cũng không thể không báo cho cậu ta được. Còn chuyện của Vu Gia Gia nữa, cậu định làm thế nào?”
“Mai rồi nói…” Lương Thi Nhĩ lại bắt đầu đau đầu, “Mình muốn ngủ một lát.”
“Được rồi, thế cậu ngủ đi, bên Quý Bạc Thần mình cũng mặc kệ cậu ta! Tối nay mình sẽ ở lại đây với cậu.”
“Ừm.”
Sau khi Lương Thi Nhĩ ngủ, Ôn Diệp Lam mới cùng Giang Tự Xuyên ra phòng khách ngoài, cô ấy ra hiệu anh có thể đi.
Giang Tự Xuyên vẫn còn chấn động vì những lời hai người họ vừa nói, càng không yên tâm về cô. Song anh thực sự không có lý do gì để ở lại đây, chỉ đành phải về nhà trước.
Nhưng đêm đó anh ngủ không ngon giấc, cứ trằn trọc cả đêm, sáng sớm hôm sau lại đến bệnh viện. Vừa bước vào cửa phòng bệnh VIP đã thấy Ôn Diệp Lam từ trong phòng bệnh đi ra.
“Sao cậu lại đến đây?”
Giang Tự Xuyên: “Mang bữa sáng đến cho hai người.”
Ôn Diệp Lam cũng đang định ra ngoài mua chút đồ ăn sáng ngon, giờ thì không cần ra ngoài nữa, “Vậy cậu đến đúng lúc lắm, tôi đói muốn chết đây rồi.”
“Cô ấy tỉnh chưa?”
Ôn Diệp Lam gật đầu: “Tỉnh rồi, vừa mới giúp cô ấy vệ sinh cá nhân xong.”
“Được, vậy tôi mang vào cho cô ấy, chị ăn phần này đi.”
Ôn Diệp Lam vừa định nói hay là để tôi làm cho, nhưng Giang Tự Xuyên đã nhanh chóng đặt bữa sáng của cô ấy xuống, lập tức đi vào phòng bệnh.
Cô ấy khẽ chớp mắt, thầm nghĩ cậu nhóc này cũng khá nghĩa khí, bèn ngồi xuống ăn phần của mình.
Trong phòng, Lương Thi Nhĩ thấy Giang Tự Xuyên đến thì cũng ngẩn người ra.
Anh đi vào trong nhìn thoáng qua cô, sau đó im lặng giúp cô nâng đầu giường dậy, bày bàn ăn và bát đũa ra.
Thân hình anh cao lớn, từng cử chỉ hành động đều rất có cảm giác tồn tại, chỉ là đang đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xuống thấp nên cô không nhìn rõ nét mặt anh.
“Không biết chị thích ăn gì nên mua mỗi thứ một ít, chị ăn chút gì đi.”
Lương Thi Nhĩ nói: “Diệp Lam đang ở đây rồi, sáng mai cậu không cần đến nữa đâu.”
“…Dù sao lúc đó cũng do tôi gọi điện cho chị, tôi cũng phải có chút trách nhiệm, nên việc mua bữa sáng cho chị cũng là chuyện nên làm.”
Lương Thi Nhĩ nghe vậy thì bất đắc dĩ nở nụ cười, cũng không khách sáo nói cảm ơn nữa, chỉ nói: “Cậu cũng chưa ăn phải không? Nhiều thế này tôi ăn không hết, cậu cũng ăn đi.”
“Được.”
Khu vực phòng bệnh buổi sáng rất yên tĩnh, ngoài tiếng bánh xe lăn trên hành lang thì chỉ còn lại tiếng động nho nhỏ của việc ăn sáng. Thành ra khi có người vội vã chạy đến từ bên ngoài, giọng nói chứa đầy giận dữ và lo lắng càng trở nên vang vọng.
“Hôm qua xảy ra tai nạn xe! Sao giờ mới nói cho tôi biết, cô ấy thế nào rồi?!”
Tiếp theo là giọng nói có phần mỉa mai của Ôn Diệp Lam: “Cậu để cô ấy lại một mình mà còn hỏi cô ấy thế nào?”
“Tôi bận việc—— nhưng cậu cũng không thể không nói cho tôi biết chứ!”
Ôn Diệp Lam cười khẩy một tiếng, không thèm để ý đến đối phương.
Còn Quý Bạc Thần vội vàng chạy đến cũng chẳng buồn đôi co với cô ấy nữa, xông thẳng vào phòng bệnh.
Vừa bước vào phòng anh đã nhìn thấy Giang Tự Xuyên đang ngồi quay mặt về phía cửa ăn sáng. Khoảnh khắc đó, đầu óc anh bỗng ầm một tiếng, một cảm giác kì lạ thoáng qua trong nháy mắt, sau đó anh quay đầu nhìn Lương Thi Nhĩ đang nằm trên giường bệnh.
“Thi Nhĩ, em sao rồi? Có nghiêm trọng không? Có đau ở đâu không?” Thấy cô dựa vào giường bệnh, anh cũng chẳng quan tâm đến ai khác, lật đật chạy đến hỏi.
Lương Thi Nhĩ uống một ngụm sữa, cất giọng nhạt nhẽo: “Không sao.”
“Em nằm trên giường bệnh rồi mà còn bảo không sao? Bác sĩ đâu, anh muốn hỏi thử!”
“Em đã nói không sao rồi, chỉ bị thương ở chân thôi.” Giọng nói của cô mất đi vài phần kiên nhẫn, “Xe đã đưa đi sửa rồi, lúc nào về anh bảo Trần Phong đi xử lý tiếp giúp em.”
“Những chuyện đó không quan trọng.” Quý Bạc Thần bình tĩnh lại, đánh giá cô từ trên xuống dưới mấy lần, xác nhận cô thật sự không có chuyện gì lớn mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng thấy sắc mặt cô tái nhợt, trong lòng anh lại dâng lên cảm giác tội lỗi, “Hôm qua đáng ra anh không nên để em ở lại đó, để em tự lái xe về.”
Trong mắt Lương Thi Nhĩ ánh lên vẻ mỉa mai: “Hôm qua anh có việc quan trọng lắm mà, sao trách anh được.”
“…. Không có gì quan trọng hơn em, nếu biết em sẽ như vậy, anh nhất định sẽ không đi đâu cả.”
Lương Thi Nhĩ đặt thìa xuống, trong lòng đã chán ngán đến cùng cực: “Rót cho em chút nước.”
Quý Bạc Thần lập tức quay người đi tìm, nhưng Giang Tự Xuyên lại nhanh hơn đối phương, cộng thêm việc đã quen với phòng bệnh nên nhanh chóng rót một cốc nước ở bên cạnh đưa sang.
“Vẫn còn hơi nóng, chị uống từ từ thôi.” Giang Tự Xuyên nói.
Lương Thi Nhĩ gật đầu.
Giang Tự Xuyên lại ngồi về chỗ cũ, Quý Bạc Thần nhìn theo, khi mở miệng lần nữa giọng nói đã lạnh đi: “Sao cậu ta lại ở đây?”
Uống nước xong, cổ họng Lương Thi Nhĩ dễ chịu hơn đôi chút, nhưng đầu vẫn hơi khó chịu, gắng gượng nói: “Sau khi xảy ra tai nạn là cậu ấy đã đưa em vào đây.”
“Sao lại là cậu ta đưa em vào đây?”
“Không phải cậu ấy chứ chẳng lẽ là anh? Lúc đó anh rảnh để quan tâm đến em à?”
Sắc mặt Quý Bạc Thần thoáng thay đổi, định nói gì đó nhưng lại không thể cãi lại. Nhưng bất luận thế nào đi nữa, người có thời gian cũng không nên là cậu thanh niên này.
Xảy ra tai nạn xe, người đầu tiên cô nên gọi điện báo đáng ra phải là anh chứ?
“Đương nhiên anh có thời gian để lo cho em, công việc có bận đến mấy anh cũng sẽ đến. Thi Nhĩ, em bị tai nạn xe cơ mà!”
“Ồ, em tưởng công việc của anh cấp bách hơn chứ.”
“Em đang giận dỗi anh đúng không? Hôm qua là anh sai, nhưng em không thể vì giận dỗi anh mà làm thế này được. Tối qua anh tưởng em ở cùng Ôn Diệp Lam nên mới không vội tìm em, em biết sáng nay anh nghe được tin này đã hoảng loạn thế nào không?”
“Có gì đâu mà hoảng, em đã nói rồi, không có gì to tát cả.”
“Dù không có gì to tát thì cũng không đến lượt cậu ta chăm sóc em!”
“Cậu ấy chỉ là bạn của em thôi.”
Quý Bạc Thần: “Vậy ra anh còn không bằng một người bạn?”
“Bác sĩ dặn cô ấy cần nghỉ ngơi nhiều, ăn xong phải ngủ một lát.” Đúng lúc này, Giang Tự Xuyên lạnh lùng nói với Quý Bạc Thần, “Anh Quý, có chuyện gì muốn nói mong anh đợi cô ấy khỏe hơn rồi hẵng nói.”
“Những chuyện này không cần cậu nói với tôi!”
Giang Tự Xuyên nhướng mày, cười khẩy một tiếng: “Vậy sao? Nhưng tôi thấy anh hung dữ quá, đâu có giống muốn để cho người ta nghỉ ngơi tí nào.”
Pham Nhan
Giờ anh Trình chỉ còn là quá khứ. Anh Quý Bạc đã chiếm giữ vị trí tận cùng của sự khốn nạn.
huongthi
Thi Nhĩ : tôi thấy mình trong ấy. Nên thấy ngôn vũ vẫn còn nhẹ hơn Bạc Ngôn. Rồi đứa nào làm đứa đó gánh