Sau Ngần Ấy Thời Gian - chap 15
Chương 15
Khi đã đem lòng yêu ai đó rồi kết hôn với họ, thì cả đời này sẽ chỉ có một mình người đó.
Một người đàn ông nói ra lời này tất nhiên có khả năng là thật lòng, nhưng thật lòng rồi cũng sẽ thay đổi như gió thoảng mây bay.
Lương Thi Nhĩ gắp một miếng tôm, tán thành với anh: “Cậu có suy nghĩ này là đúng.”
Có lẽ là do giọng điệu tán thành của cô có chút dửng dưng, trong lòng Giang Tự Xuyên bỗng dâng lên chút khó chịu vu vơ. Như thể sợ cô không tin, anh vội vàng nói: “Chị không tin à?”
Bàn tay đang cầm đũa của Lương Thi Nhĩ thoáng khựng lại, cười nói: “Không, đâu có không tin, tôi tin hiện tại cậu đang thật lòng nói như vậy.”
Giang Tự Xuyên: “Sau này tôi cũng sẽ thật lòng nói như vậy.”
“Ừm, vậy bạn gái tương lai của cậu sẽ hạnh phúc lắm.”
“…”
Đoạn đối thoại này kết thúc, Lương Thi Nhĩ không nói gì thêm, trong lòng Giang Tự Xuyên có chút buồn bực, cũng không biết nên nói gì.
Hai người ăn xong thì rời khỏi nhà hàng, lúc này Giang Tự Xuyên mới nhớ ra trong bữa cơm này cô cũng không hỏi anh về những chyện liên quan đến ca sĩ chính. Trong lòng cô chất chứa quá nhiều tâm sự, ăn cơm cũng cứ ngẩn ngơ.
“Cảm ơn cậu về bữa cơm hôm nay, lần sau tôi mời các cậu ăn nhé.” Lương Thi Nhĩ nói.
Cô nói là “các cậu”, chứ không phải “cậu”.
Trong lòng Giang Tự Xuyên càng thêm ưu sầu, nhưng anh vẫn gượng nói: “Được thôi, gần đây còn nhiều nhiều nhà hàng ngon lắm, lần sau có thể đến thử xem.”
“Ừm.”
“Nếu chị còn muốn biết thêm về bối cảnh gì nữa thì có thể đến nhà tôi chụp hình.”
Lương Thi Nhĩ: “Cậu chắc chắn không có vấn đề gì?”
“Có thể có vấn đề gì chứ?”
“Được, vậy tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”
“Không có gì. Vậy, liên lạc qua điện thoại nhé.”
Lương Thi Nhĩ gật đầu, xoay người đi về phía bãi đậu xe.
Từ nhà hàng về đến nhà mất nửa tiếng lái xe, lúc đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế sô pha, Lương Thi Nhĩ nhận được tin nhắn của Ôn Diệp Lam.
Là vài bức ảnh Quý Bạc Thần đi vào rồi đi ra khỏi nơi ở của Vu Gia Gia. Lúc đi ra, Vu Gia Gia còn tiễn anh, cô ta khoác tay anh, đứng bên cạnh xe lưu luyến không muốn rời.
Những bức ảnh này đủ để khẳng định tất cả những suy đoán của cô.
Lương Thi Nhĩ nhìn những bức ảnh này rất lâu, sao lưu chúng lại, sau đó xóa lịch sử trò chuyện.
Ôn Diệp Lam: [Khoảng thời gian này con nhỏ đó khoe đồ hiệu liên tục, chỉ cần những khoản này được chi từ thẻ ngân hàng của Quý Bạc Thần thì chúng ta có thể điều tra ra được.]
Lương Thi Nhĩ: [Ừm.]
Ôn Diệp Lam: [Vậy bây giờ cậu định làm gì?]
Ting——
Còn chưa kịp gửi tin nhắn đi thì ngoài cửa đã vang lên âm thanh mở khóa bằng vân tay.
Lương Thi Nhĩ không trả lời nữa, xóa tin nhắn rồi đặt điện thoại xuống.
“Đang xem gì vậy?”
Quý Bạc Thần đã về.
Anh từ huyền quan đi vào, chiếc áo khoác vắt trên khuỷu tay bị anh vứt bừa sang một bên, sau đó ngồi xuống cạnh cô.
Lương Thi Nhĩ nói: “Một bộ phim cũ.”
Quý Bạc Thần nhìn vào màn hình: “Bộ này… chúng ta từng xem cùng nhau rồi mà.”
“Xem rồi, nhưng tự nhiên quên mất cốt truyện nên xem lại lần nữa.”
Quý Bạc Thần ừ một tiếng, ngồi dựa vào bên cạnh cô, nom dáng vẻ cũng định xem cùng cô.
Lương Thi Nhĩ quay đầu nhìn anh, đột nhiên nói: “Cuối tuần này là ngày gì anh còn nhớ không?”
Quý Bạc Thần thoáng ngẩn ra, sau đó nhìn ngày tháng trên điện thoại: “Kỷ niệm ngày chúng ta chính thức ở bên nhau.”
“Đúng, anh có định tổ chức gì không?”
Quý Bạc Thần: “Tùy em à, em có ý tưởng gì không?”
Hai năm nay bọn họ không tổ chức kỷ niệm ngày này. Năm thứ nhất là do Quý Bạc Thần có nhiệm vụ quan trọng phải đi công tác, năm ngoái thì do lúc đó hai người đang cãi nhau.
Ngoại trừ hai năm nay, trước đó năm nào bọn họ cũng kỷ niệm ngày này.
“Đi công viên giải trí đi.”
Quý Bạc Thần hơi bất ngờ: “Công viên giải trí?”
“Ừ, nơi hẹn hò chính thức đầu tiên của chúng ta hồi mới quen nhau.”
Đó là kỷ niệm đã khá xa vời nhưng cũng là một trong những hồi ức đẹp đẽ, đủ để khiến người ta bùi ngùi thổn thức.
Thế nên, mặc dù Quý Bạc Thần ở tuổi này đã chẳng còn hứng thú với những nơi như công viên giải trí, nhưng vẫn bị ký ức níu kéo mà gật đầu: “Được, cũng lâu rồi chúng ta không đến những nơi thế này.”
Lương Thi Nhĩ nói: “Vậy thì đến nơi chúng ta từng đến trước đây đi.”
“Được thôi.”
–
Sau khi quyết định đi công viên giải trí, trong lòng Quý Bạc Thần có chút hân hoan. Anh hoài niệm tất cả ký ức của bọn họ, cũng thích cùng Lương Thi Nhĩ ôn lại những kỷ niệm xưa.
Anh tranh thủ bảo trợ lý mua vé vào công viên giải trí, thứ Bảy hôm đó tự lái xe đưa Lương Thi Nhĩ đi.
Lần đầu tiên đến đây, họ mới mười chín tuổi, thoắt cái mà đã mười năm trôi qua.
Công viên giải trí bây giờ rất khác so với mười năm trước, vì ba năm trước đã được sửa sang lại, cộng thêm trong mấy năm nay cũng đã bổ sung thêm nhiều trò chơi tiên tiến và thú vị hơn. Cho nên dù là lần thứ hai đến đây nhưng nhìn khung cảnh này cũng thấy rất mới mẻ.
“Chúng ta chơi trò nào trước đây? Tàu lượn siêu tốc được không?” Lương Thi Nhĩ nhìn đường ray nhấp nhô trên không trung, hỏi anh.
Hôm nay Quý Bạc Thần không mặc âu phục mà là một bộ đồ thường ngày thoải mái, dáng người cao ráo cộng thêm vài phần phong thái của thời niên thiếu, chỉ là anh đã không còn sự sốc nổi muốn thử thách mấy trò chơi mạo hiểm đến váng đầu như năm xưa nữa.
“Thi Nhĩ, em quên hồi trước chúng ta chơi xong anh bước xuống đã nôn thế nào rồi sao?” Quý Bạc Thần cười khổ.
Lương Thi Nhĩ trầm ngâm giây lát: “Phải rồi, lúc đó anh xuống nôn rất dữ dội, nhưng sau khi nôn xong anh vẫn cùng em đi chơi trò Tháp rơi tự do.”
Quý Bạc Thần ôm lấy vai cô: “Đó là lần đầu tiên đi chơi với em, anh không muốn em cảm thấy anh không muốn chơi cùng em.”
“Vậy là bây giờ anh không muốn chơi cùng em nữa?” Lương Thi Nhĩ ngoảnh sang nhìn anh, “Xem ra anh không còn yêu em như trước nữa rồi.”
“Bậy nào, đương nhiên là anh vẫn còn yêu em.” Quý Bạc Thần xoa đầu cô, ngẩng đầu nhìn những người đang la hét khi tàu lượn siêu tốc đi qua, hít sâu một hơi, “Được rồi, em muốn chơi thì anh sẽ chơi cùng em, đi thôi.”
Nói xong, anh kéo tay cô đi về phía cổng vào.
Nhưng đi được vài bước lại phát hiện người bên cạnh bỗng dưng đứng khựng lại, Quý Bạc Thần nghi hoặc quay đầu: “Sao thế?”
“Em không cần anh chơi cùng em nữa.” Lương Thi Nhĩ ngước mắt nhìn anh, nói.
Quý Bạc Thần sững người, chẳng hiểu sao khi nhìn vào mắt cô, trong lòng anh bỗng thấy trống rỗng, “Không cần anh chơi cùng… em dám ngồi một mình à?”
Lương Thi Nhĩ đáp: “Em dám chứ, không có anh em vẫn dám chơi.”
Quý Bạc Thần khẽ mím môi, trong lòng thoáng chút khó chịu: “Nhưng anh không dám, em chơi một mình lỡ cái xe đó nó trật bánh thì sao?”
“Anh bị thần kinh à? Chẳng lẽ anh ở trên xe thì nó không trật bánh?”
Quý Bạc Thần lại ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Ý anh là nếu chúng ta cùng chơi, lỡ xe có trật bánh thì chúng ta còn có thể chết cùng nhau. Chứ nếu chỉ có mình em ở trên đó, chẳng phải anh sẽ đau lòng đến chết sao?”
Vẻ mặt Lương Thi Nhĩ dần lạnh đi, cô nhìn người đàn ông trước mặt đang nửa đùa nửa thật, cơn đau âm ỉ trong lồng ngực như biến thành những mũi dao sắc nhọn cứa vào da thịt, cô phải dùng hết sức lực mới có thể kìm nén lại, nở một nụ cười nhạt nhẽo.
“Quý Bạc Thần, anh còn muốn chết chung với em nữa cơ à?”
“Dĩ nhiên, em là vợ anh mà, chẳng phải chúng ta đã hẹn sẽ sống chết cùng nhau sao?”
“Ai muốn sống chết cùng anh?” Lương Thi Nhĩ chọt vào ngực anh, “Em muốn sống thật tốt.”
Quý Bạc Thần nắm lấy ngón tay cô, cười nói: “Ý anh là chúng ta cùng nhau già đi, cùng nhau trở thành hai ông bà tóc bạc phơ rồi cùng chết, chứ có phải là chết ngay bây giờ đâu.”
Lương Thi Nhĩ rút tay lại đi về phía trước, thấp giọng nói: “Em cũng không muốn.”
Quý Bạc Thần bị cô bỏ lại phía sau, phải chạy vài bước mới đuổi kịp.: “Em nói gì cơ?”
“Không nói gì cả.”
“Thế sao lại bỏ đi, không chơi tàu lượn siêu tốc nữa à?”
“Không chơi nữa, cũng đâu còn là con nít, hết cái thời bốc đồng trước đây rồi.” Lương Thi Nhĩ nói, “Hay là chơi vòng xoay ngựa gỗ đi, hợp với hai người già chúng ta hơn.”
“Em còn chưa tới ba mươi mà già cái gì?”
“Vài tháng nữa qua sinh nhật là chính thức ba mươi tuổi rồi.”
“Có là vậy thì cũng là cô bé con.”
“Bớt dỗ dành em đi.”
…
Cả buổi chiều nói cười đùa giỡn, chơi cũng được kha khá trò chơi, cứ như thời niên thiếu ngày nào.
Bốn giờ chiều, hai người họ nghỉ chân ở nhà hàng trong công viên giải trí, nhìn ra ngoài cửa sổ là trò chơi đặc trưng nhất của công viên này, vòng đu quay.
Khoảng năm giờ chiều nó sẽ lên đèn, khi xoay đến điểm cao nhất có thể nhìn bao quát toàn cảnh thành phố Minh Hải. Vậy nên bọn họ đang chờ đến năm giờ, để ôn lại chuyến đi vòng đu quay mười năm trước.
“Lát nữa em có chuyện muốn hỏi anh.”
“Sao không hỏi bây giờ?”
“Có vài lời đương nhiêu phải hỏi ở nơi có ý nghĩa kỷ niệm.” Lương Thi Nhĩ chỉ vào vòng đu quay, “Hỏi ở trên đó mới thú vị.”
Quý Bạc Thần nói: “Còn có kiểu vậy nữa sao?”
Lương Thi Nhĩ ừ một tiếng: “Nghi thức mà.”
Cô muốn ở nơi tình yêu chớm nở, dùng cách thức gây tổn thương cả hai nhất để tìm một lời giải thích trọn vẹn cho mười năm thanh xuân của mình.
Nhưng Quý Bạc Thần chẳng hay biết gì, anh vẫn đang uống nước, xem điện thoại.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại reo lên.
Lương Thi Nhĩ liếc mắt nhìn, mới chỉ kịp nhìn thoáng qua số điện thoại hiển thị thì Quý Bạc Thần đã cầm lên quay người sang một bên nghe máy.
Cô không nghe được người trong điện thoại nói gì, nhưng cô có thể thấy được vẻ mặt của Quý Bạc Thần càng lúc càng trầm xuống, một lát sau anh cúp máy, có chút áy náy nói với cô: “Thi Nhĩ, công ty đột nhiên có việc gấp, bây giờ anh cần phải về đó một chuyến.”
Trái tim Lương Thi Nhĩ thoáng chùng xuống: “Việc gấp gì vậy?”
“Dự án có chút vấn đề, anh bắt buộc phải quay về.” Anh nói rồi đứng dậy, “Em cứ chơi thêm chút nữa đi, anh để xe lại cho em dùng.”
“Quý Bạc Thần!” Lương Thi Nhĩ mặt lạnh như băng, “Anh đã nói sẽ cùng em chơi vòng đu quay, còn nửa tiếng nữa là có thể chơi rồi, giờ anh lại muốn đi? Việc đó quan trọng đến vậy sao?”
Cô ta quan trọng đến vậy sao?!
“Thi Nhĩ, xin lỗi em, thật sự là việc gấp.” Vẻ sốt ruột hiện rõ trên mặt Quý Bạc Thần, anh cố gắng nhẫn nại dỗ dành cô, “Lần sau anh lại đưa em đến đây chơi được không, ngay cuối tuần này luôn. Nhé?”
Lương Thi Nhĩ lạnh lùng nhìn anh, “Anh cảm thấy thế nào?”
“Xin lỗi em. Lát nữa về đến nhà thì nhắn anh nhé.” Rõ ràng là Quý Bạc Thần không đợi được nữa, anh cúi xuống hôn lên trán cô rồi vội vàng quay người bước đi.
Khu vui chơi náo nhiệt, hầu như mọi ngóc ngách đều vang lên tiếng cười.
Lương Thi Nhĩ ngồi thẫn thờ hồi lâu, bỗng cảm thấy mình thật nực cười.
Cô định dùng cách thức kích thích anh, nói lời chia tay ngay trên vòng đu quay mà anh từng nói sẽ yêu thương cô, vậy mà cuối cùng người ta lại vì một cuộc điện thoại bỏ cô mà đi.
Thế nên lời chia tay của cô liệu có thể kích thích anh được không? Có khi anh còn cảm thấy được giải thoát ấy chứ.
Cô thật sự quá nực cười.
Năm giờ, đèn của vòng đu quay sáng lên.
Lương Thi Nhĩ bước ra khỏi nhà hàng, cùng lúc đó, điện thoại của cô cũng đổ chuông.
“A lô, Diệp Lam.”
“Quý Bạc Thần có ở cạnh cậu không?” Ôn Diệp Lam thấp giọng hỏi.
Lương Thi Nhĩ nhìn dòng người qua lại, có chút ngơ ngẩn: “Đi rồi.”
“Không phải hôm nay các cậu đi công viên chơi à?”
“Có đi, nhưng anh ta đi trước rồi, Vu Gia Gia gọi điện cho anh ta.”
Ôn Diệp Lam ở đầu dây bên kia đột nhiên hít sâu một hơi: “Mình gọi cho cậu chính là vì muốn nói chuyện cô ta!”
“… Cô ta làm sao?”
“Thi Nhĩ, Vu Gia Gia có thai rồi.”