Sau Ngần Ấy Thời Gian - chap 14-2
Chương 14-2
Bọn họ vừa trò chuyện vừa dùng bữa, một tiếng sau, mọi người rời khỏi phòng riêng, chuẩn bị về nhà mình.
“Cậu tem tém cái ánh mắt lại.”
Trong lúc mọi người lần lượt đi về phía bãi đậu xe, Tạ Thanh Hãn lười biếng ghé vào tai Giang Tự Xuyên nói một câu.
Giang Tự Xuyên liếc nhìn anh ấy: “Cái gì?”
Tạ Thanh Hãn ra hiệu về phía Lương Thi Nhĩ đang đứng cách đó không xa: “Lúc ăn cơm cậu cứ nhìn cô ấy hoài, hơi bị thường xuyên luôn đó.”
Giang Tự Xuyên khựng lại, có chút lúng túng khi bị vạch trần tâm tư: “Trên bàn ăn cũng chỉ có mấy người, chẳng lẽ ánh mắt của tôi cứ dán chặt vào một chỗ à?”
“Anh Xuyên, tối nay bọn em đến chỗ anh ngủ nhé! Đi xe anh luôn.” Đúng lúc này, Nhậm Kha và Quý Tiểu Xương từ phía sau chạy tới.
Tạ Thanh Hãn thấy vậy cũng không nói gì nữa, vỗ nhẹ vai anh, bày ra vẻ mặt ‘Tôi hiểu nhưng cậu làm vậy không được hợp lý cho lắm’, khiến Giang Tự Xuyên muốn nổi đóa.
“Anh Xuyên? Sao hả, tối nay vừa hay có thể đánh vài ván game luôn.”
“Game game cái gì? Bận rộn cả ngày rồi không mệt à?” Giang Tự Xuyên buồn bực mắng một câu, “Về nhà mình mà ngủ!”
Nói rồi anh ngồi lên chiếc xe thể thao màu bạc của mình, thoắt cái đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Quý Tiểu Xương nhìn Nhậm Kha: “Cậu chọc giận anh ấy à?”
Nhậm Kha: “Oan cho tôi quá! Vừa nãy vẫn còn ổn mà!”
Thế là hai người cùng nhìn về phía Tạ Thanh Hãn, Tạ Thanh Hãn xòe tay: “Tôi cũng chẳng biết gì cả, đi đây.”
Nhậm Kha đầy vẻ hoang mang: “Cái gì với cái gì thế này?”
…..
Ở đầu bên kia, Lương Thi Nhĩ lên xe, cũng chuẩn bị khởi động rời đi. Nhưng đúng vào lúc này điện thoại của cô bỗng đổ chuông, là lời mời gọi video trên WeChat.
Cô lấy ra xem, thấy là Quý Bạc Thần gọi tới.
Thực ra đã rất lâu rồi bọn họ không gọi video nói chuyện thế này, nhớ lại cái thời học đại học bọn họ rất hay gọi video cho nhau, thời điểm đó hầu như mỗi tối hai người đều gọi video nói chuyện một lúc.
Vì sợ làm phiền bạn cùng phòng nên ngay cả mùa hè nóng bức cũng đứng ngoài ban công nói chuyện, lúc đó hai người thường xuyên bị muỗi đốt đầy người, nhưng cứ nhất quyết không ai muốn cúp máy trước.
Bây giờ nghe cuộc gọi video không cần phải cố tình tránh ai nữa, cũng sẽ không bị muỗi đốt nữa. Nhưng khi nhìn thấy lại, cũng đã không còn cảm giác rung động của thời niên thiếu.
Lương Thi Nhĩ bắt máy, nhìn vào người trong màn hình: “Sao vậy? Sao lại gọi video?”
Quý Bạc Thần hình như đang ở trong khách sạn, phía sau là rèm cửa sổ sát đất: “Không có gì, nghỉ ngơi rồi nên gọi nói chuyện với em một lát thôi.”
“Ồ.”
Quý Bạc Thần quan sát cô, hỏi: “Em đang ở đâu vậy? Hình như không phải ở nhà.”
“Trong xe.”
“Giờ này sao lại ở trong xe?”
Lương Thi Nhĩ biết chắc là sau khi Vu Gia Gia về đã gọi điện thoại cho anh, kể với anh rằng cô ta đã gặp cô, nên cô cũng không định giấu giếm mà nói thẳng: “Hôm nay đi xem lễ hội âm nhạc, sau khi xem xong thì đi ăn chút gì đó, bây giờ chuẩn bị về nhà.”
“Em đi với ai, còn ăn cùng nhau nữa à?”
Anh hỏi rất bình tĩnh, như thể chỉ buột miệng hỏi ra.
Lương Thi Nhĩ cứ thế trả lời: “Ban đầu em định đi cùng Diệp Lam, nhưng sau đó công ty cô ấy có việc nên không đến được, thành ra em đi một mình. Sau khi kết thúc thì hẹn cô ấy đi ăn khuya.”
“Chỉ có hai người?”
Lương Thi Nhĩ khựng lại, tới lúc này mới biết Quý Bạc Thần thực sự đang muốn biết điều gì.
Hóa ra anh không gọi đến để dò hỏi cô, cũng không phải muốn biết cô gặp Vu Gia Gia rồi có phát hiện ra điều gì không. Điều anh muốn biết là tối nay cô có hẹn ăn cơm với người khác – hay nói chính xác là đàn ông hay không?
Cô bỗng thấy hơi buồn cười.
Gọi video là vì Vu Gia Gia nói với anh rằng cô đang ăn cơm với người đàn ông khác, nên muốn kiểm tra sao? Thế nhưng rõ ràng bản thân anh đã hẹn hò ăn cơm với một cô gái khác không biết bao nhiêu lần rồi.
Cái này gọi là gì, mình phóng hỏa thì được nhưng không cho phép người khác đốt nhà?
“Ồ, còn có người khác nữa, là ban nhạc trong buổi nhạc hội lần này, cũng là bạn của Diệp Lam.”
Quý Bạc Thần lập tức hỏi: “Là cậu thanh niên ở khách sạn lần trước sao?”
“Ừm, anh cũng biết à?”
“Anh chỉ đột nhiên nhớ ra rất lâu trước đây anh từng gặp cậu ta thôi, mà em cũng có nhắc đến ban nhạc này rồi.”
“Đúng, chính là cậu ấy.”
“Sao lần nào cũng có cậu ta thế? Lương Thi Nhĩ, em với cậu ta thân thiết lắm à?”
Câu hỏi của Quý Bạc Thần có chút chua chát, đương nhiên là anh cố ý để cô biết anh đang ghen, giống như trước đây mỗi lần có người đàn ông khác bày tỏ sự thiện cảm với cô vậy, anh đều ghen tuông như thế.
Nên là Lương Thi Nhĩ cũng như trước, cười nói: “Anh nói vậy là có ý gì, em với cậu ấy cũng không tính là thân thiết.”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy em với cậu ta khá gần gũi, còn đặc biệt đến xem cậu ta biểu diễn nữa.”
“Đến lễ hội âm nhạc là để nghe nhạc, đâu phải vì một mình cậu ấy.” Lương Thi Nhĩ tựa vào ghế lái, nhàn nhạt nói: “Với lại cậu ấy chỉ là một cậu nhóc thôi, anh còn ghen với người ta sao?”
Nghe cô nói thẳng thắn như vậy, cộng thêm việc biết tối nay không phải chỉ có hai người họ cùng ăn cơm, Quý Bạc Thần cũng tự cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi.
Anh biết cô rất yêu anh, cũng biết cô không thể nào tùy tiện thích người khác. Thế là anh hắng giọng, giọng điệu chuyển sang đùa cợt: “Đúng vậy, em ở cùng một thằng nhóc thì anh cũng ghen.”
Ánh mắt Lương Thi Nhĩ thoáng thay đổi: “Anh ở cùng với mấy cô gái trẻ em đâu có ghen, vậy mà anh lại đi ghen với em?”
Quý Bạc Thần sững người, nhanh chóng nói: “Em nói gì vậy, bên cạnh anh chỉ có một cô gái là em thôi.”
Lương Thi Nhĩ chỉ cười chứ không nói gì thêm.
“Được rồi, vậy em về sớm đi.” Quý Bạc Thần chuyển chủ đề, “Mấy ngày nữa anh cũng về rồi.”
“Ừ, vậy cúp máy đây.”
“Lái xe cẩn thận.”
Video vừa tắt, nụ cười trên mặt Lương Thi Nhĩ cũng dừng lại đột ngột, hoàn toàn biến mất.
Cô hít sâu một hơi, ném điện thoại sang một bên, lái xe rời khỏi Vạn Lê.
–
Mấy ngày tiếp theo, Lương Thi Nhĩ thường xuyên thấy Vu Gia Gia đăng hình lên vòng bạn bè. Gần đây tần suất cô ta đăng ảnh món ăn tự làm lại tăng lên rất nhiều, đôi khi Lương Thi Nhĩ nhìn mà trong lòng cũng có chút bội phục cô ta.
Quả thật rất có tay nghề, khó trách Quý Bạc Thần lại thích ăn.
Nhưng sau khi Quý Bạc Thần đi công tác về, mấy ngày hôm đó tan làm anh đều ăn cơm ở nhà, cũng không biết “bữa ăn tình yêu” của cô ta ban ngày có lọt vào miệng anh hay không.
Lại một buổi sáng nọ, Lương Thi Nhĩ đang ở văn phòng thảo luận với cấp dưới về một số chi tiết nhỏ trong cuộc họp thì nhận được tin nhắn của Nhậm Kha, cậu ta nói chiều nay sẽ tập luyện, nếu cô rảnh thì có thể đến chỗ bọn họ tham quan.
Lương Thi Nhĩ quả thật muốn xem thử studio của bọn họ, giúp ích cho việc hiểu rõ hơn về ngành này, cũng tiện hơn cho việc vẽ phác thảo background, nên đã hẹn với cậu ta buổi chiều.
Qua bữa trưa, cô lái xe thẳng đến studio của họ.
Studio nằm trong khu công viên sáng tạo Hưng Nguyên, sau khi đỗ xe xong, Lương Thi Nhĩ đi theo định vị, chẳng mấy chốc đã thấy một căn nhà trắng. Bề ngoài thì trông giống như nhà máy, nhưng họa tiết và màu sắc trên tường lại mang đậm tính nghệ thuật.
“Chị Thi Nhĩ!”
Nhậm Kha đã đợi sẵn ở cửa, chạy ra đón cô: “Chào mừng chị đến tham quan! Chị ăn cơm chưa ạ?!”
Lương Thi Nhĩ đáp: “Tôi ăn rồi, làm phiền mọi người quá.”
“Không sao không sao, mời chị vào.”
Từ cổng lớn đi vào, bên trong rộng hơn cô tưởng tượng, được phân thành nhiều khu vực.
Lương Thi Nhĩ nhìn lướt qua, thấy phòng tập chất đầy nhạc cụ, phòng thu âm và phòng máy tính có ba nhân viên đang cặm cụi làm việc.
“Chị đến rồi à.” Cửa phòng tập đang mở, Giang Tự Xuyên bước ra. Hôm nay anh mặc chiếc áo hoodie trắng, tóc không vuốt keo, trông hệt như một sinh viên đại học.
Lương Thi Nhĩ khẽ nói: “Làm phiền mọi người rồi.”
“Không sao, để tôi đưa chị đi tham quan nhé?” Giang Tự Xuyên mở lời.
Lương Thi Nhĩ ừ một tiếng, lại hỏi: Tôi chụp ảnh được không?”
Giang Tự Xuyên đáp: “Được, chị cứ tự nhiên.”
Thế là Lương Thi Nhĩ được Giang Tự Xuyên và Nhậm Kha dẫn đi một vòng quanh tầng lầu này, cuối cùng đến phòng tập, Quý Tiểu Xương và Tạ Thanh Hãn cũng đang ở đó, thấy cô đến bèn chào một tiếng.
Chụp vài bức ảnh xong, Lương Thi Nhĩ ngồi xuống ghế xem Tạ Thanh Hãn chơi trống.
“Mọi người thường tập ở đây sao?” Cô quay sang hỏi Giang Tự Xuyên.
Giang Tự Xuyên đáp: “Thỉnh thoảng ở nhà tôi, ừm…thực ra ở nhà nhiều hơn, còn sáng tác các thứ nữa.”
“Vậy là cậu thích làm nhạc ở nhà hơn?”
Nhậm Kha chen vào: “Chị Thi Nhĩ, xem ra chị lấy anh Xuyên làm nguyên mẫu thật rồi.”
Lương Thi Nhĩ đáp: “Cũng không phải… Thôi được rồi, coi như là vậy đi. Thật ra tôi chỉ muốn tham khảo về cuộc sống thường ngày của ca sĩ chính một chút thôi.”
“Vậy cứ đến nhà anh Xuyên luôn đi ạ, nhà anh ấy đẹp lắm, lại mang đậm chất nhạc nữa!”
Lương Thi Nhĩ nhìn anh, muốn xác nhận.
Giang Tự Xuyên lại tưởng cô muốn đến nhà mình, trong lòng dấy lên một chút ấm áp, bèn nói: “Nếu chị cần thì có thể đến bất cứ lúc nào, tôi không thấy phiền.”
Lương Thi Nhĩ vốn không có ý này, bởi vì liên quan đến riêng tư, nhưng hiện tại nghe Nhậm Kha nói vậy làm cô cũng khá tò mò về bối cảnh của nhà ca sĩ chính. Thế là sau vài giây do dự, cô không từ chối nữa: “Được, nếu có dịp tôi sẽ đến tham quan.”
Buổi chiều ban nhạc còn phải tập luyện, Lương Thi Nhĩ không để họ dẫn cô đi tham quan nữa. Cô một mình ngồi sang bên cạnh, trong lúc họ tập luyện, cô lấy điện thoại chụp lại vài tấm hình từ nhiều góc độ khác nhau.
Dĩ nhiên phần lớn ảnh đều chụp Giang Tự Xuyên.
Nhậm Kha nói không sai, xem qua vài buổi diễn trực tiếp, cô định lấy Giang Tự Xuyên làm nguồn cảm hứng.
Chẳng mấy chốc trời đã sẩm tối, Lương Thi Nhĩ cũng chụp được kha khá ảnh rồi, định đợi nhóm Giang Tự Xuyên tập xong bài này thì chào một tiếng rồi về.
Trong lúc chờ đợi, cô lướt vòng bạn bè, chẳng hề bất ngờ khi lại thấy Vu Gia Gia “thể hiện kỹ năng nấu nướng”.
Tuy nhiên, nội dung hôm nay có chút khác lạ.
[Tối nay toàn món người ấy thích, ghen tị với người nào đó được lộc ăn quá đi.]
Kèm theo ảnh bốn món ăn và hai bát cơm.
Đũa và thìa được đặt ngay ngắn, rõ ràng đây là bữa ăn dành cho hai người.
Nụ cười trên mặt Lương Thi Nhĩ dần nhạt đi, cô nhìn chằm chằm một lúc rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng tập. Men theo hành lang, cô đứng nép mình bên lan can sắt, lặng lẽ nhìn vào điện thoại thêm một lúc.
Cô biết mấy ngày nay Vu Gia Gia cứ đăng bài lên vòng bạn bè để xả nỗi lòng, nào là món ngon, túi xách, trang sức, hoa tươi… cô ta không dám công khai nhưng lại không nhịn được, cứ muốn bóng gió về chút ngọt ngào giữa cô ta và Quý Bạc Thần.
Lương Thi Nhĩ tự nhủ với mình rằng, cô ta đăng mấy thứ này cũng tốt, ít nhất như hôm nay cô có thể nắm được tung tích của Quý Bạc Thần.
Thế nhưng cô vẫn không thể bình tâm nổi, vẫn cảm nhận được nơi đáy lòng đang dâng trào nỗi oán hận, bất cam, nhức nhối âm ỉ rồi lan ra khắp cơ thể.
Cô không kìm được mà gọi cho Quý Bạc Thần, như tự hành hạ mình, cũng như muốn xác nhận. Cô thực sự rất muốn biết giờ phút này anh sẽ nói gì.
“A lô, Thi Nhĩ.” Điện thoại nhanh chóng được kết nối, ngoài giọng nói của anh thì cô chẳng nghe thấy bất kỳ tạp âm nào xung quanh.
Lương Thi Nhĩ nhắm mắt lại, khi mở miệng, giọng nói đã trở nên bình tĩnh: “Ừm, anh dùng bữa chưa?”
Quý Bạc Thần: “Vẫn chưa, anh đang chuẩn bị ăn.”
Lương Thi Nhĩ cụp mắt xuống: “Em cũng chưa, anh có muốn về ăn cùng em không?”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, chỉ vài giây thôi nhưng lại khiến Lương Thi Nhĩ cảm thấy sóng điện thoại như trải qua một quãng đường dài hun hút, phải rất lâu sau cô mới nghe thấy giọng nói của Quý Bạc Thần: “Tối nay có bữa tiệc xã giao, anh ăn tạm chút gì rồi đi luôn, em ăn tối một mình nhé.”
“Thật sự không về ăn sao?” Cô xác nhận lại một lần nữa.
Quý Bạc Thần không hề nhận ra điều gì bất thường: “Tối mai rồi chúng ta ăn cùng nhau nhé, hôm nay không kịp rồi.”
“Ừm.” Lương Thi Nhĩ chống khuỷu tay lên lan can, giọng nói có chút nhạt nhòa: “Vậy anh ăn cơm đi, em cúp máy đây.”
“Em cũng ăn nhanh đi, đừng để bụng đói.”
“Ừm.”
Cúp máy, Lương Thi Nhĩ lặng lẽ đứng đó một lúc, đợi đến khi cơn đau âm ỉ trong lồng ngực dịu đi, cô mới cầm điện thoại gọi cho Ôn Diệp Lam.
“Thi Nhĩ, có chuyện gì vậy?”
Lương Thi Nhĩ nói: “Hôm nay anh ta sẽ đến chỗ của Vu Gia Gia.”
…
Đêm đầu thu đã có chút se lạnh, lúc Lương Thi Nhĩ lấy lại bình tĩnh quay người thì chợt thấy Giang Tự Xuyên đang đứng đó.
“Các cậu kết thúc rồi à?”
“Tôi không cố ý nghe chị nói chuyện điện thoại.”
Cả hai gần như đồng thời lên tiếng, Lương Thi Nhĩ khẽ nhướn mày, nói: “Ồ, vậy là các cậu xong chưa?”
Nét mặt Giang Tự Xuyên thoáng chút ngượng ngùng, khẽ gật đầu: “Kết thúc rồi.”
“Vừa khéo tôi cũng định nói với các cậu là tôi phải đi rồi.” Lương Thi Nhĩ từ ngoài ban công bước vào, nói với anh, “Lần sau nếu có vấn đề tôi có thể hỏi cậu qua WeChat không?”
“Được.”
“Vậy, tạm biệt nhé.”
Cô xoay người bước về phía cửa chính. Thấy cô định rời đi thật, không hiểu sao Giang Tự Xuyên lại vươn tay bắt lấy cánh tay mảnh mai của cô. Lúc Lương Thi Nhĩ mang theo chút nghi ngờ ngoái đầu nhìn anh, anh lại nhanh chóng buông tay cô ra.
“Sao vậy?”
Giang Tự Xuyên: “Chúng ta đi ăn bữa cơm nhé.”
Lương Thi Nhĩ nhìn anh, nhất thời không đáp lời.
“Dù sao bây giờ chị về nhà cũng ăn cơm một mình.” Lúc đối diện với cô, miệng anh đột nhiên lại nhanh hơn não. Nói xong câu này, vành tai của Giang Tự Xuyên thoáng nóng lên, bởi vì sự đường đột trong lời nói.
“Ý tôi là, nếu chị muốn hỏi gì thì lát nữa ăn cơm cũng có thể hỏi tôi.” Anh vội vàng bổ sung.
Lương Thi Nhĩ lại bị câu nói trước của anh chọc cười: “Hình như cậu nghe tôi nói chuyện điện thoại khá lâu đúng không?”
“Đâu… đâu có.” Giang Tự Xuyên có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa cho mình, anh lắp bắp nói, “Tôi, tôi thật sự chưa nghe được gì nhiều, ban nãy vì thấy chị đi lâu nên qua đây tìm chị thôi.”
“Thôi không sao, không cần giải thích đâu.” Lương Thi Nhĩ thấy gương mặt anh ửng hồng thật sự rất thú vị, thầm nghĩ tại sao lúc lên sân khấu anh tự tin ngời ngời nhưng khi ở riêng lại dễ đỏ mặt như vậy, cảm giác rất tương phản.
“Vậy tối nay ăn gì?” Cô hỏi.
Giang Tự Xuyên ngẩn người.
Lương Thi Nhĩ nghiêng đầu nhìn anh: “Tôi không quen khu vực này, cậu gợi ý đi.”
“Ồ, được chứ!”
Gần khu công viên sáng tạo có một nhà hàng Quảng Đông rất ngon, lúc nào qua đây tập luyện Giang Tự Xuyên cũng ghé ăn, nên anh cũng dẫn Lương Thi Nhĩ đến đó.
Hai người tự lái xe riêng, sau khi ngồi vào phòng bao, Giang Tự Xuyên mới cảm thấy có chút lúng túng, vì đây là lần đầu tiên hai người ăn tối riêng với nhau. Nhưng khi nhìn sang Lương Thi Nhĩ đối diện, anh lại thấy cô rất bình tĩnh.
Thậm chí cô còn không hỏi tại sao Nhậm Kha và những người khác không đến cùng, khiến cho lời nói dối mà Giang Tự Xuyên đã chuẩn bị trên đường như “Đám Nhậm Kha có việc nhà nên không đến ăn cơm được” cũng trở nên vô dụng.
Thoạt nhìn cô chỉ muốn ăn một bữa cơm, hoặc là… chỉ muốn có người cùng ăn cơm mà thôi. Còn người đối diện là ai thì dường như cũng không mấy quan trọng.
“Tôm hùm nướng phô mai ở đây có ngon không?” Lương Thi Nhĩ vừa xem thực đơn vừa hỏi.
Giang Tự Xuyên ừ một tiếng: “Là món nổi tiếng của quán đấy.”
“Được, vậy gọi một phần.” Lương Thi Nhĩ lẩm bẩm, “Bò kho củ cải trông cũng được, còn có canh hầm bổ dưỡng Quảng Đông nữa…À, cậu thích ăn vị chua ngọt không?”
Cô ngước mắt nhìn qua, Giang Tự Xuyên vốn dĩ vẫn luôn nhìn cô, anh nhanh chóng đáp: “Ăn chứ, thịt xào chua ngọt ở đây khá ngon.”
Lương Thi Nhĩ gật đầu: “Được, tôi cũng định gọi món này.”
Gọi xong vài món, cô đưa thực đơn cho Giang Tự Xuyên: “Cậu xem có muốn thêm gì không, nếu có món nào tương tự thì cậu cứ bỏ bớt đi. Cậu hay đến đây ăn, chắc là rành món nào ngon hơn tôi.”
Giang Tự Xuyên nhận lấy liếc nhìn qua, thấy mình cũng không muốn gọi thêm gì nữa, bèn gọi phục vụ đến để anh ta lên món.
Sau khi phục vụ rời đi, anh lại nhìn sang người đối diện.
Vừa nãy Lương Thi Nhĩ còn hào hứng gọi món, bây giờ tâm trạng lại có vẻ chùng xuống. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết đang nghĩ gì.
Giang Tự Xuyên mím môi, thật ra ban nãy từ khi cô bảo người bên kia điện thoại về ăn cơm cùng cô thì anh đã ở đó rồi.
Anh cũng không phải cố ý nghe lén, chỉ là khoảnh khắc cảm nhận được ngữ điệu đượm buồn của cô, bước chân cứ khựng lại chẳng thể rời đi được. Thậm chí anh còn nhập tâm vào đó rồi bắt đầu cảm thấy khó hiểu, tại sao chồng cô lại chọn cô gái áo hồng hôm nọ mà bỏ rơi cô?
Đúng là chẳng có mắt nhìn.
Mười mấy phút sau, món ăn bắt đầu được dọn lên.
Có món ngon đầy đủ hương vị và màu sắc trước mắt, sự chú ý của Lương Thi Nhĩ mới từ khoảng không ngoài cửa sổ quay trở lại.
“Cậu nói đúng, món thịt xào chua ngọt này ngon quá.”
Giang Tự Xuyên thấy cô hào hứng thì anh cũng vui theo: “Vậy chị thử tôm hùm xem, cũng ngon lắm.”
Lương Thi Nhĩ gắp một miếng, nếm thử xong mắt sáng rực: “Ngon thật, hương vị của quán này có thể xếp vào hàng quán Quảng Đông ngon nhất ở Minh Hải rồi, tuyệt vời.”
“Ngon là được, vậy chị ăn nhiều vào, đừng buồn nữa.”
“Buồn?” Lương Thi Nhĩ có chút bất ngờ nhìn anh, nhưng cũng nhanh chóng nghiệm ra có lẽ anh đã nghe được nội dung cuộc điện thoại của cô. Khóe môi cô khẽ cong lên, đặt chiếc thìa xuống: “Không có gì phải buồn cả. Anh ta có gái trẻ nấu cơm cho anh ta ăn, bây giờ tôi cũng có trai trẻ dùng bữa với tôi mà, đúng không?”
Giang Tự Xuyên ngẩn người, vành tai như bị ai đó châm lửa. Một lúc lâu sau anh mới ngập ngừng lên tiếng trước vẻ mặt thản nhiên của cô: “Chồng… chồng chị ngoại tình thật à?”
Lương Thi Nhĩ lại cầm chiếc thìa lên: “Đúng vậy, không phải cậu nghe thấy cả rồi sao?”
“…Xin lỗi.”
“Cậu xin lỗi tôi làm gì?”
Giang Tự Xuyên cũng chẳng biết vì sao mình lại xin lỗi, anh nhíu mày nói: “Tại sao?”
“Tại sao gì cơ?”
“Tại sao lại ngoại tình?”
Lương Thi Nhĩ chần chừ giây lát: “Chán rồi, phiền rồi, không còn cảm giác mới mẻ nữa chăng? Có lẽ ở bên nhau lâu, đàn ông đều sẽ như vậy.”
“Không phải người đàn ông nào cũng như vậy.”
Thấy Giang Tự Xuyên cau mày, Lương Thi Nhĩ mỉm cười nói: “Ồ? Sao lại không phải?”
“Ít nhất nếu là tôi, khi đã đem lòng yêu ai đó rồi kết hôn với họ, thì cả đời này sẽ chỉ có một mình người đó.”