Sau Ngần Ấy Thời Gian - chap 14-1
Chương 14-1
Lương Thi Nhĩ lướt qua cô ấy, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Vu Gia Gia.
Vu Gia Gia lảng tránh, nét mặt thoáng chút ngượng ngùng, có thể thấy được cô ta không muốn lên xe của Lương Thi Nhĩ.
Khóe miệng Lương Thi Nhĩ khẽ cong lên, không chiều theo ý cô ta: “Được thôi, mấy cô lên xe tôi đi, tôi đưa các cô đi một đoạn.”
Hứa Lệ: “Thật ạ!! Cảm ơn, cảm ơn chị!!!”
Hứa Lệ vui mừng quay lại kéo hai người bạn lên xe, Vu Gia Gia và Lâm Mục Hân ngồi phía sau, còn cô ấy ngồi ghế lái phụ.
“Làm phiền chị rồi, thực sự là bọn tôi không gọi được xe, mà ga tàu điện ngầm lại quá xa chỗ này.”
Lương Thi Nhĩ nói: “Không sao, tôi đang định đến Vạn Lê, tiện thể đưa các cô đến đó luôn nhé?”
Vạn Lê là một nhà hàng cao cấp nằm ở khu vực sầm uất, bên cạnh có ga tàu điện ngầm, dừng ở đó vô cùng thuận tiện.
“Được chứ ạ! Vậy thì tốt quá, chúng tôi không cần gọi xe nữa, đi tàu điện ngầm là về đến nhà rồi.”
“Được, vậy tôi đưa các cô đến đó.”
“Vâng ạ!”
Quá giang được xe, không phải đứng bên đường chờ đợi mệt mỏi, thế nên tâm trạng của Hứa Lệ rất tốt. Ngồi thêm một lúc, cô ấy lại không kìm được mà quan sát nội thất trong xe, thấy phía trước có đặt một cặp búp bê tình nhân xinh xắn đáng yêu, bèn hỏi: “Cái này dễ thương quá, chị mua ở đâu vậy ạ?”
Lương Thi Nhĩ: “Chồng tôi mua, tôi cũng không hỏi anh ấy.”
“Trời ơi, chồng chị thật thú vị.”
Lương Thi Nhĩ: “Anh ấy là vậy đấy, thích bày mấy thứ này trên xe tôi.”
“Wow, kiểu đàn ông như vậy chắc chắn là yêu vợ lắm.”
Lương Thi Nhĩ cười nhạt nói: “Anh ấy chỉ là hơi trẻ con thôi.”
Trẻ con.
Ánh mắt Vu Gia Gia rơi vào cặp búp bê nhỏ phía trước ghế lái phụ, đó là hai con búp bê tròn trịa, một con đội khăn voan, một con đội mũ dạ, rõ ràng là kiểu dáng dành cho cặp đôi.
Quý Bạc Thần bày mấy thứ này sao? Anh mà trẻ con?
Cô ta chưa từng thấy…
Lương Thi Nhĩ liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy sắc mặt người ngồi phía sau có chút khó coi, trong mắt cô thoáng qua vẻ chế giễu.
Món đồ này đúng là Quý Bạc Thần mua tặng cô sau một chuyến công tác từ rất lâu trước đây, anh nhất quyết muốn đặt nó trên xe cô, bảo là sau này dù cô lái xe đi đâu thì nhìn thấy chúng cô cũng sẽ nhớ đến anh.
Sau đó cô cũng không tháo xuống, không ngờ có ngày thứ này lại có tác dụng kích thích người khác.
[Xe thơm quá, mùi dễ chịu ghê. Ê, xe này chắc mắc lắm nhỉ?] Lâm Mục Hân ngại nói mấy lời này trước mặt Lương Thi Nhĩ, nên chat vào trong nhóm ba người.
Hứa Lệ: [Trên trăm vạn đấy, cậu nói xem có mắc không? Đây là chiếc xe trong mơ của mình! Không ngờ có ngày mình lại được ngồi ghế phụ của chiếc xe trong mơ.]
Lâm Mục Hân cũng gửi mấy icon bày tỏ sự ngưỡng mộ.
Tiếp đó, hai người họ lại chuyển sang bàn tán về thương hiệu quần áo, giày dép của Lương Thi Nhĩ trong nhóm chat… Cuối cùng còn nói đến tóc của cô, trông kiểu tóc như được chăm sóc bằng cả đống tiền, mượt mà óng ả vô cùng.
Hai người trò chuyện rất hăng say, thậm chí còn không nhận ra Vu Gia Gia trước nay cũng rất thích tán gẫu mấy chuyện này trong nhóm hôm nay bỗng im lặng suốt dọc đường.
Nửa tiếng sau, xe của Lương Thi Nhĩ đến trước cửa Vạn Lê.
Ga tàu điện ngầm nằm ngay bên phải Vạn Lê, đi bộ chưa đến ba phút, Hứa Lệ vui vẻ cởi dây an toàn: “Cảm ơn chị nhé ạ! Làm phiền chị quá!”
Lương Thi Nhĩ: “Không có gì, tôi cũng tiện đường thôi.”
Hứa Lệ: “Vậy chúng tôi đi trước ạ.”
“Ừm.”
Hứa Lệ đưa tay định bấm nút mở cửa, nhưng vừa chạm vào thì bỗng dưng nhìn thấy có người tiến lại gần cửa sổ bên này, còn gõ nhẹ mấy tiếng.
Nhìn từ bên trong ra không thấy rõ mặt người đó, vì người bên ngoài đội mũ lưỡi trai và khẩu trang đen, chỉ để lộ ra đôi mắt.
Loáng thoáng cảm thấy có vài phần quen mắt…
Hứa Lệ thoáng ngạc nhiên, quay đầu nhìn Lương Thi Nhĩ.
Vì tối om nên Lương Thi Nhĩ cũng không nhìn rõ. Cô tưởng là nhân viên của Vạn Lê đến giúp cô đỗ xe, bèn hạ cửa kính xe bên phía Hứa Lệ xuống một nửa.
Không còn lớp phim dán kính đen che chắn, ánh sáng tràn vào trong xe, Lương Thi Nhĩ cũng nhìn rõ đôi mắt của người bên ngoài.
Không chỉ cô mà nhóm của Hứa Lệ cũng nhìn thấy rõ.
Trong xe có một thoáng yên tĩnh, như bị đột ngột ấn nút tạm dừng vậy.
Vẫn là Giang Tự Xuyên bên ngoài xe cất tiếng hỏi trước: “Bạn của chị à?”
Câu này là hỏi Lương Thi Nhĩ.
Lương Thi Nhĩ không ngờ lại gặp Giang Tự Xuyên ở đây, cô gật đầu rồi hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Giang Tự Xuyên nói: “Không phải đến ăn khuya sao? Lúc xuống xe tôi thấy xe chị đỗ ở đây, nên lại xem thử.”
Lương Thi Nhĩ hiểu ra, chắc là Ôn Diệp Lam cũng gọi bọn họ đến: “Diệp Lam đâu rồi?”
“Chị ấy cũng vừa đến, mới vào trong.”
“Ờ.”
Hai người tuy không nói gì nhiều, nhưng có thể nhận ra bọn họ có quen biết.
Hứa Lệ trợn tròn mắt, một lúc sau mới lắp bắp nói: “Giang, Giang Tự Xuyên.”
Bấy giờ Giang Tự Xuyên mới dời tầm mắt khỏi Lương Thi Nhĩ, chuyển sang cô gái lạ mặt trước mặt, khẽ gật đầu.
Hứa Lệ nhất thời kích động nói năng lộn xộn: “Thật sự là anh sao!! Tôi, tôi, hôm nay tôi có đi xem anh biểu diễn ở lễ hội âm nhạc đấy! Buổi biểu diễn hôm nay của các anh rất tuyệt vời, anh đẹp trai quá đi! Hát cũng siêu siêu hay! Tôi thích anh lắm!!!”
Lâm Mục Hân ngồi ở ghế sau cũng không bình tĩnh được nữa, nhích người lên nhìn Giang Tự Xuyên chằm chằm.
Không phải chứ, có ai nói cho cô ấy biết là tại sao lại gặp được idol ở đây không?!
Giang Tự Xuyên thì bình tĩnh hơn nhiều, nói tiếng cảm ơn rồi lại nhìn sang Lương Thi Nhĩ: “Không đi đậu xe à?”
“Họ muốn xuống xe trước.”
“Đúng đúng! Là bọn tôi muốn xuống xe, cho nên mới dừng ở đây!” Hứa Lệ sực tỉnh, vội vàng mở cửa xe.
Mấy người họ bước xuống, đối diện trực tiếp với Giang Tự Xuyên thì càng thêm bối rối.
“A Xuyên! Làm gì đó? Ủa? Là Thi Nhĩ tới rồi sao?” Ở phía cửa ra vào vang lên một giọng nữ.
Thấy là Ôn Diệp Lam, Lương Thi Nhĩ quay sang nói với Hứa Lệ: “Vậy bọn tôi vào trước nhé, tạm biệt.”
“À… Vâng, vâng ạ, tạm biệt.”
Mấy người họ nhường chỗ, Lương Thi Nhĩ bèn lái xe vào chỗ đậu xe bên trong. Giang Tự Xuyên cũng không dừng lại lâu, đi theo xe cô vào trong, đứng bên cạnh chờ cô đậu xe xong, lại đi theo cô ra sảnh trước.
Ôn Diệp Lam đang đứng ở cửa ra vào của sảnh trước đợi họ, cô ấy liếc nhìn ven đường phía xa xa, đột nhiên nói: “Khoan đã, cô gái đó….”
Cô ấy càng nhìn càng thấy quen mắt, đang định đi ra ngoài để xác nhận lại thì bị Lương Thi Nhĩ đi tới chặn đường: “Đi thôi, vào trong nào.”
“Cô gái mặc áo hồng đó!” Ôn Diệp Lam nắm chặt cánh tay Lương Thi Nhĩ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải là con nhỏ đê tiện đó sao?!”
Lương Thi Nhĩ vẫn giữ nét mặt thản nhiên, xoay người cô ấy lại để tránh người ở ven đường nhìn ra điều gì đó: “Bình tĩnh nào.”
“Mẹ kiếp! Là cô ta đúng không? Sao cậu lại đi cùng cô ta? Tại sao cô ta lại bước xuống từ xe cậu?”
Lương Thi Nhĩ: “Hôm nay cô ta đến xem lễ hội âm nhạc, cũng ở khu VIP, mình thấy cô ta.”
“Vậy là —— vì hôm nay cô ta ở đó nên cậu mới đi một mình?”
“Ừ, mình tưởng anh ta cũng sẽ ở đó.”
‘Anh ta’ này ám chỉ ai thì không cần phải nói.
Ôn Diệp Lam lại buông một câu chửi thề, quay đầu lại định xông ra ngoài, bị Lương Thi Nhĩ giữ lại: “Đi đâu đấy?”
Ôn Diệp Lam: “Sao cậu không nói sớm cho mình biết là hôm nay cô ta cũng ở đó? Nếu mình biết, cho dù có bận thế nào cũng phải gác lại để chạy qua đó!”
Lương Thi Nhĩ: “Nói cho cậu biết để cậu như bây giờ à? Cái dáng vẻ sắp sửa đánh nhau đến nơi vậy.”
“Thôi được rồi, vào trong đi, tối nay anh ta không đến.”
Ôn Diệp Lam bị Lương Thi Nhĩ kéo vào trong, Giang Tự Xuyên ở bên cạnh bị bơ đẹp vẫn giữ im lặng, quay đầu nhìn ba cô gái cách đó không xa.
Ánh mắt anh dừng lại trên người cô gái áo hồng vài giây, dáng vẻ lạnh lùng như đang dò xét.
Vậy nên, nỗi buồn của cô bắt nguồn từ người này sao?
–
Ga tàu điện ngầm giờ này có rất nhiều người chen lấn, trên đường đến cửa tàu điện ngầm, Hứa Lệ và Lâm Mục Hân vẫn đang kích động bàn tán về chuyện vừa nãy.
“Nhìn ở khoảng cách gần mới thấy chiều cao của Giang Tự Xuyên càng nổi bật, anh ấy cao thật, mà mắt cũng đẹp nữa.”
“Đúng vậy! Không ngờ lại tình cờ gặp được, nhưng vẫn chưa kịp xin chữ ký, á á á á.”
“Lúc nãy đáng lẽ mình nên đề nghị chụp ảnh chung mới đúng! Chỉ biết đứng ngớ người ra đó!”
“Chị gái này hình như rất thân với Giang Tự Xuyên!”
“Phương diện xã giao của giới thượng lưu là như vậy sao? Ghen tị quá đi mất, huhu.”
“À đúng rồi!” Hứa Lệ nhìn sang Vu Gia Gia, “Vu Gia Gia, cậu với chị Thi Nhĩ có Wechat của nhau mà, có tiện nhờ chị ấy xin chữ ký của Giang Tự Xuyên không…..” Nói xong cô ấy mới phát hiện sắc mặt Vu Gia Gia không được tốt lắm, “Cậu sao thế?”
“Không sao, mình với chị ấy không thân lắm, nên không tiện nhờ chuyện này.” Vu Gia Gia lạnh mặt nói, “Hai cậu đi tàu điện ngầm đi, mình hơi mệt, muốn bắt xe về.”
“Ê, đợi đã—”
Nhưng Vu Gia Gia hoàn toàn không có ý định nói chuyện tiếp, quay đầu đi thẳng về phía ngã tư.
Hứa Lệ và Lâm Mục Hân nhìn nhau, buồn bực nói: “Sao tự dưng cậu ấy lại như thế?”
Về đến căn hộ Thiên Viên, Vu Gia Gia mệt mỏi nằm vật ra sô pha. Cô ta nhìn chằm chằm trần nhà một lúc, sau đó quay sang nhìn chiếc túi xách đặt trên bàn trà.
Chiếc túi vốn được cô ta yêu thích và trân trọng, sau đêm nay bỗng không còn thấy yêu thích nữa.
Cô ta không khỏi nhớ đến Lương Thi Nhĩ, nhớ đến túi xách và xe hơi của cô, cặp búp bê trên xe và cả Giang Tự Xuyên mà cô rất thân thiết…..
Sao số cô ta lại vất vả thế này, phải cố gắng mãi mới kiếm được một chút thứ mà người khác đã có sẵn.
Sao có người sinh ra đã sung sướng như vậy nhỉ?
Không không không……cũng không hẳn.
Chưa chắc Lương Thi Nhĩ đã hạnh phúc hơn cô ta, chí ít thì hạnh phúc lớn nhất của cô bây giờ đang nghiêng về phía cô ta rồi còn gì?
Chiếc xe đó, chiếc túi đó, thậm chí cả cặp búp bê kia……chỉ cần cô ta muốn, chắc chắn Quý Bạc Thần cũng sẽ mua cho cô ta.
Vu Gia Gia hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra bấm vào người được ghim ở đầu danh bạ, gửi tin nhắn thoại cho anh.
“Em từ lễ hội âm nhạc về rồi, có thể gọi cho anh không?”
Khoảng nửa tiếng sau, điện thoại của cô ta mới đổ chuông. Thấy cuộc gọi đến, cô ta lập tức nghe máy: “Alo, anh bận xong rồi ạ?”
“Ừ, sao thế?” Giọng anh có chút mệt mỏi, cũng có chút hững hờ.
“Không có gì…chỉ muốn báo cho anh biết là em đã về nhà rồi thôi. Bên anh kết thúc muộn vậy sao?”
“Ừm.”
“Vậy anh có say không ạ?”
“Hơi hơi.”
Vu Gia Gia: “Thế à? Biết vậy em đã cùng anh đi công tác rồi.”
“Không phải dự án của em, đi theo cũng chẳng ích gì.”
“Em có thể giúp anh đỡ rượu mà.” Vu Gia Gia nũng nịu nói, “Như vậy anh sẽ không phải vất vả quá.”
Có lẽ câu nói này khiến người đối diện cảm thấy khá êm tai, anh khẽ cười, giọng điệu cũng mềm mại hơn: “Lễ hội âm nhạc vui không?”
“Vâng, vui lắm. Lần đầu tiên em được xem ở khu VIP, tầm nhìn cực kỳ tốt. Nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?”
“Em thấy chị Thi Nhĩ ở đó.”
“… Gì cơ?”
Vu Gia Gia nói: “Chị Thi Nhĩ cũng đi xem lễ hội âm nhạc, anh không biết sao? Bọn em tình cờ gặp nhau ở khu VIP.”
“Biết thì tôi còn để em đi à?” Giọng Bạc Thần trầm xuống, “Cô ấy đến đó làm gì? Hai người nói chuyện gì?”
Nghe anh nói câu đầu tiên, Vu Gia Gia chợt cảm thấy tủi thân. Lễ hội âm nhạc lớn như thế, tại sao Lương Thi Nhĩ đi được mà cô ta lại không được đi?
Cô ta buồn bực nói: “Bọn em không nói gì cả, chỉ chào hỏi nhau thôi. Còn về phần chị ấy đến đó làm gì, thì đương nhiên là nghe nhạc rồi. Chị ấy quen cả ca sĩ chính của Blue Lion, sau khi kết thúc còn hẹn nhau đi ăn nữa đấy.”
“Blue Lion? Ban nhạc? Nam à?”
Trước đây cô ta muốn anh lấy vé giúp nên đã nói với anh là cô ta đến đó vì Blue Lion, ai ngờ anh nghe tai này lọt qua tai kia.
Tên ban nhạc cô ta cứ luôn miệng nhắc đến vậy mà anh lại chẳng nhớ gì.
Vu Gia Gia càng thêm buồn bực: “Vâng, là nam, em thấy chị Thi Nhĩ nói chuyện cười đùa với anh ta rất vui, hình như khá thân thiết.”
“Cô ấy đi xem lễ hội âm nhạc một mình?”
“Vâng.” Vu Gia Gia gục đầu, thấp giọng nói, “Quý Bạc Thần… khi nào anh về? Em học được món mới rồi, anh đến nếm thử nhé.”
Đầu dây bên kia không trả lời, hình như đang lơ đãng, mãi một lúc sau mới nói: “Em nghỉ ngơi đi, tôi cúp máy đây.”
–
Phòng riêng của Vạn Lê đã được chuẩn bị sẵn sẵng, sau khi Lương Thi Nhĩ và mọi người bước vào, thức ăn cũng bắt đầu được dọn lên.
Nhậm Kha thấy cô vào thì hào hứng bắt chuyện, hỏi cô là hôm nay buổi biểu diễn của họ thế nào, rồi lại hỏi khi nào có thể cùng chơi game.
Giang Tự Xuyên không nói gì, nhưng cũng không nhịn được mà liếc nhìn Lương Thi Nhĩ vài lần. Anh nhận ra cô trò chuyện với Nhậm Kha rất vui vẻ, tâm trạng dường như không bị cô gái ban nãy ảnh hưởng.
Vẻ mặt của Ôn Diệp Lam ở bên cạnh còn khó coi hơn cả cô.
Nhưng anh biết, không phải là cô không quan tâm. Bởi vì nếu không quan tâm thì ngày đó ở ngoài quán bar cô sẽ không khóc, tối nay cũng sẽ không một mình đến tham gia lễ hội âm nhạc.
“Các cậu thường sáng tác hoặc luyện tập ở đâu?” Lương Thi Nhĩ đột nhiên hỏi Nhậm Kha.
Nhậm Kha đáp: “Có hai nơi, một là phòng nhạc ở nhà anh Xuyên, một nơi khác là studio bọn em thuê ở ngoài. Sao vậy chị Thi Nhĩ? Chị tò mò à?”
Lương Thi Nhĩ thành thật đáp: “Ừ, gần đây công ty tôi chuẩn bị ra mắt một game tình yêu, sau khi xem buổi biểu diễn của các cậu hôm nay thì tôi đột nhiên có chút cảm hứng, có một nam nhân vật tôi muốn thiết lập là ca sĩ của một ban nhạc, nên tò mò về một số địa điểm riêng tư của ban nhạc các cậu.”
“Vậy là chị nhìn anh Xuyên mà có cảm hứng hả? Hay là nhìn em?”
Giang Tự Xuyên nghe vậy lại đưa mắt nhìn Lương Thi Nhĩ, đối phương mỉm cười với anh, thẳng thắn nói: “Cả hai.”
Khi cô cười khóe mắt hơi cong lên, ánh mắt long lanh như có vì sao, vô cùng rạng rỡ, khiến trái tim Giang Tự Xuyên lỡ mất một nhịp.
Anh vội vàng dời mắt, cầm ly nước trái cây lên uống một ngụm, nhưng lúc đặt xuống lại không kìm được mà nhìn thoáng qua cô. Song lúc này cô đã không còn nhìn anh nữa, tiếp tục nói chuyện với Nhậm Kha.
“Kha à, chị Thi Nhĩ chỉ nói đùa thôi, cậu phải tự biết thân biết phận chứ. Sao có thể nhìn cậu mà có cảm hứng được? Cậu đã thấy nam chính nào có khuôn mặt baby như cậu chưa?” Quý Tiểu Xương cười nói.
Nhậm Kha không phục: “Có chứ! Cũng có kiểu nam chính đáng yêu mà! Chị Thi Nhĩ, chị nói có phải không?”
Lương Thi Nhĩ khẽ cười: “Ừm, cũng không phải là không được.”
Nhậm Kha mừng rỡ: “Vậy nếu chị cần tư liệu bối cảnh gì, có thể đến tham quan studio của bọn em nhé. Nếu cần hình mẫu nhân vật, em cũng có thể đứng vẽ cho chị luôn!”
Lương Thi Nhĩ dịu dàng hỏi: “Thật sao, vậy có tiện không?”
“Tất nhiên là tiện rồi, hơn nữa phòng nhạc nhà anh Xuyên còn đẹp hơn cả studio của bọn em nữa, chị cũng có thể đến tham quan nhà anh ấy.”
Lương Thi Nhĩ mỉm cười: “Đến nhà thì thôi vậy, không dám làm phiền.”
“Không sao đâu, có làm phiền gì.” Nhậm Kha vỗ vai Giang Tự Xuyên, “Phải không anh Xuyên, phòng nhạc có thể tham quan mà, đúng không?”
Giang Tự Xuyên hắng giọng, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: “Tùy ý.”
Nhậm Kha cười tinh quái: “Chị thấy chưa ~”
Lương Thi Nhĩ cười cười, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Lần sau có dịp sẽ đến studio của các cậu tham quan.”
“Được thôi, hoan nghênh chị bất cứ lúc nào.”