Sau Ngần Ấy Thời Gian - chap 13
Chương 13
Ban đầu Lương Thi Nhĩ không định đến lễ hội âm nhạc mà Giang Tự Xuyên nói, mãi đến buổi trưa hai ngày sau, cô vô tình lướt thấy Vu Gia Gia đăng trên vòng bạn bè.
Cô ta đăng ảnh vé VIP của lễ hội âm nhạc Tinh Quang, nội dung là: [Mấy hôm trước không giành được vé còn thất vọng không thôi! Ai ngờ sáng nay lại nhận được vé VIP anh ấy tặng, thật là bất ngờ quá đi ~ Có thể cùng nhau đi xem Blue Lion rồi!!]
Blue Lion…. cô ta định đến lễ hội âm nhạc mà Giang Tự Xuyên nói sao?
Lương Thi Nhĩ cụp mắt nhìn dòng caption của cô ta, ánh mắt hơi tối lại.
Nội dung đăng tải công khai này ẩn chứa sự khoe khoang không kiềm chế được. Vậy là cô ta không giành được vé, cho nên Quý Bạc Thần đã nhờ người kiếm cho? Vậy hôm đó liệu Quý Bạc Thần có đi xem lễ hội âm nhạc cùng cô ta không?
Không hiểu sao lại khiến người cảm thấy mong chờ….
Thoát khỏi vòng bạn bè, Lương Thi Nhĩ không chút cảm xúc nhắn tin WeChat cho Giang Tự Xuyên, hỏi anh còn vé khu VIP không.
Giang Tự Xuyên trả lời là có, có thể nhờ người đưa đến cho cô.
Giang Tự Xuyên: [Nhưng mà chị Diệp Lam nói hôm đó bận việc, có thể sẽ không kịp đến lễ hội âm nhạc, vậy chị….]
Lương Thi Nhĩ: [Không sao, tôi đi một mình cũng được.]
Lương Thi Nhĩ quyết định lái xe đến Mẫn Tây một mình, bởi vì tối hôm trước ngày diễn ra lễ hội âm nhạc, Quý Bạc Thần nói với cô rằng thứ Bảy tuần này anh phải đi công tác ở thành phố lân cận.
Rốt cuộc là đi công tác hay là đi tham gia lễ hội âm nhạc cùng Vu Gia Gia, cô muốn đích thân nhìn thấy.
Thời gian diễn ra lễ hội âm nhạc khá dài, hơn nửa ngày trời. Mà Vu Gia Gia đã cố tình nhắc đến BlueLion trên vòng bạn bè thì chắc chắn sẽ đợi đến lúc họ lên sân khấu. Nên là Lương Thi Nhĩ cũng không vội, cô thầm tính thời gian Blue Lion biểu diễn, hơn ba giờ chiều mới từ nhà xuất phát.
Tuy ngoài mặt tỏ ra thảnh thơi, nhưng trên đường lái xe đến lễ hội âm nhạc, trong lòng cô vẫn dâng lên một cảm giác nôn nao xen lẫn chút đau đớn.
Cô bắt đầu mong chờ nhìn thấy bóng dáng của Vu Gia Gia và Quý Bạc Thần ở khu VIP, bắt đầu tưởng tượng xem lúc đó mình sẽ bước đến như thế nào, chất vấn ra sao, vạch mặt bọn họ kiểu gì.
Tất nhiên… đó chỉ là tưởng tượng của cô. Bởi vì ngoài việc tưởng tượng ra thì cô còn tự nhủ với bản thân rằng chủ yếu là quay video và chụp ảnh, lưu lại bằng chứng ngoại tình của họ. Cô tuyệt đối không được lỗ mãng, càng không được cuồng loạn.
Khoảng cách dần dần rút ngắn, trời cũng dần tối, Lương Thi Nhĩ đến nơi, đỗ xe xong, cô đi bộ đến khu VIP.
Sân khấu sôi động, hiện trường náo nhiệt. May mà khu VIP không đông đúc như khu vực bình thường, ngoài khu vực gần sân khấu có người đang nhún nhảy theo điệu nhạc thì ở khu vực ghế sofa bên cạnh mọi người đều ngồi nghỉ ngơi.
Khu vực được khoanh vùng này không lớn, muốn tìm người cũng không hề khó.
Cô đứng ở rìa quan sát một lúc, quả nhiên một chốc sau đã nhìn thấy bóng dáng của Vu Gia Gia. Nhưng bên cạnh cô ta không có Quý Bạc Thần, mà là hai cô gái cỡ tầm tuổi cô ta.
Khoảnh khắc đó, trái tim đang căng thẳng bỗng chốc trở lại bình thường, cô nhất thời không biết mình có nên thất vọng vì không thấy Quý Bạc Thần xuất hiện hay không.
Lương Thi Nhĩ dõi theo, thấy bọn họ tìm một chỗ ngồi xuống. Cô suy nghĩ giây lát rồi bước tới, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh họ.
Lúc này ban nhạc trên sân khấu không phải là ban nhạc mà Vu Gia Gia và những người bạn của cô ta yêu thích, nên họ vừa cười đùa vừa tán gẫu. Đang trò chuyện thì chợt thấy có một cô gái ngồi xuống bên cạnh.
“Ê, nhìn cô này đi nhìn cô này đi, cô này xinh quá.”
Trong lễ hội âm nhạc lúc nào cũng có nhiều cô gái ăn mặc sành điệu, thế nên hôm nay bọn họ thỉnh thoảng cũng bàn tán về những người đẹp mà họ nhìn thấy, sau đó lại bình luận về cách ăn mặc của đối phương.
Lần này cũng không ngoại lệ.
“Thật đó… xinh quá đi, có điều cách ăn mặc không giống đi tham gia lễ hội âm nhạc lắm.”
“Nhưng mà trông vẫn đẹp, cái áo sơ mi trắng của cô ấy nhìn chất lượng quá, không biết hiệu gì nhỉ.”
“Hahaha, cậu đi hỏi cô ấy xem sao.”
“Không dám hỏi! Cậu không thấy cái túi xách cô ấy đang cầm à! Cái áo này chắc chắn cũng rất đắt!”
Hai cô gái thấp giọng trò chuyện, chợt nhận ra Vu Gia Gia ngồi bên cạnh im lặng nãy giờ, quay sang nhìn thì thấy cô ta đang chăm chú nhìn ai đó.
“Gia Gia, sao thế, ngắm đến ngẩn người rồi à?”
Vu Gia Gia đúng là ngẩn người thật, cô ta không ngờ hôm nay lại gặp Lương Thi Nhĩ ở đây.
Cô cũng đến xem lễ hội âm nhạc sao? Nhưng cô ta đâu có nghe Quý Bạc Thần nhắc đến chuyện này.
Hay chỉ là tình cờ?
“Mình có quen chị ấy.” Vu Gia Gia lẩm bẩm.
“Hả? Chị ấy là ai vậy!”
“Vợ của một… đồng nghiệp ở công ty.”
Còn đang nói chuyện, Vu Gia Gia chợt thấy Lương Thi Nhĩ trong lúc vô tình quay đầu lại cũng nhìn thấy họ, cô dường như hơi ngẩn ra, sau đó có chút kinh ngạc nói: “Gia Gia, trùng hợp thế?”
Vu Gia Gia hoàn hồn: “À, chị Thi Nhĩ, trùng hợp quá, chị cũng đến xem lễ hội âm nhạc ạ?”
“Ừ, ban đầu hẹn bạn đến cùng, nhưng cô ấy có việc đột xuất nên tôi đành phải đi một mình.” Lương Thi Nhĩ nở nụ cười bất đắc dĩ, “Trước đó lướt thấy bài đăng của cô cũng biết cô có tới xem, nhưng không ngờ lại gặp nhau nhanh như vậy. Hai người này là bạn của cô à?”
“Vâng, là bạn tôi.”
Lương Thi Nhĩ gật đầu với hai người còn lại: “Chào các cô.”
“Chào chị ạ!” Cô gái thấy người đẹp chào mình, thuộc tính hướng ngoại bỗng chốc bùng nổ, “Chị đi một mình ạ? Vậy gộp đội với bọn tôi cho có bạn đồng hành nhé. À đúng rồi, tôi tên Hứa Lệ, là bạn của Gia Gia.”
Người kia nói: “Tôi tên Lâm Mục Hân.”
Lương Thi Nhĩ: “Tôi tên Lương Thi Nhĩ.”
“Wow, cái tên hay quá! Chị cũng rất xinh đẹp!” Hứa Lệ nói.
Lương Thi Nhĩ mỉm cười thân thiện: “Cảm ơn cô nhé.”
Sau đôi ba câu chuyện trò ngắn ngủi, Lương Thi Nhĩ lại hướng mắt về phía sân khấu.
Hứa Lệ không nhịn được lại len lén liếc nhìn cô vài lần, sau đó ghé sát vào tai Vu Gia Gia nói: “Đồng nghiệp của cậu chắc chắn rất giàu có!”
Vu Gia Gia: “… Sao lại nói thế?”
Hứa Lệ nói: “Cậu nhìn cái túi xách mà vợ anh ta đeo kìa, mình vừa tra thử rồi, màu này cực kì khó mua! Còn cả đồng hồ đeo tay của chị ấy nữa, trông cũng rất đẹp.”
Hứa Lệ chỉ thấy chiếc đồng hồ đẹp, vẫn chưa nhận ra nó đắt đỏ đến nhường nào.
Nhưng Vu Gia Gia thì biết.
Bởi vì cô ta vốn dĩ thích tìm hiểu về những thứ này, đương nhiên có thể nhận ra được chiếc đồng hồ kia cũng đắt tiền như túi xách.
Cô ta mím môi, nhìn chiếc áo khoác dạ Tiểu Hương được cô ta đặt cẩn thận giữa tấm lót trước mặt. Sau đó lại nhìn chiếc Hermès bị Lương Thi Nhĩ đặt bừa bên cạnh, chẳng màng đến việc nó có bị dính bẩn hay không, trong lòng dâng lên một nỗi chán chường.
Cô ta cũng muốn đối xử với những món đồ xa xỉ này một cách tùy tiện như vậy, nhưng trong thâm tâm lại không nỡ.
“Chị gái, chị có thích ban nhạc nào không ạ?” Hứa Lệ lại không nhịn được bắt chuyện với Lương Thi Nhĩ.
Lương Thi Nhĩ không biết trong buổi diễn âm nhạc này còn có ban nhạc nào khác, bèn nói: “Tôi thích Blue Lion.”
“Trời đất! Chúng tôi cũng đến đây vì họ đấy!!! Cả ba chúng tôi đều cực kỳ yêu thích họ, đặc biệt là Giang Tự Xuyên!! Đẹp trai muốn xỉu!!”
Lương Thi Nhĩ gật đầu: “Ừm, cậu ấy hát rất hay.”
“Còn phải nói, bởi vì có anh ấy nên vé của lễ hội âm nhạc lần này mới khó giành như vậy. Ban đầu chúng tôi đâu có giành được.”
Lương Thi Nhĩ hỏi: “Vậy thì vé của mấy cô bây giờ là…”
“Ồ! Nhờ bạn trai của Gia Gia chúng tôi đấy! Sau khi Gia Gia nói với anh ấy, anh ấy đã cho người gửi cho chúng tôi ba vé VIP!”
Lương Thi Nhĩ khẽ nhướng mày, nhìn Vu Gia Gia: “Cô có bạn trai rồi à?”
Nét mặt Vu Gia Gia thoáng cứng đờ: “Vâng…đúng vậy.”
Lương Thi Nhĩ mỉm cười: “Vậy thì bạn trai cô đối xử với cô tốt đấy chứ, đến cả vé của bạn bè cũng giải quyết giúp.”
Hứa Lệ: “Đúng đó! Bạn trai của cậu ấy không chê vào đâu được, còn thường xuyên tặng quà cho cậu ấy nữa ạ, cực kỳ chịu chi~”
Nụ cười của Lương Thi Nhĩ không hề giảm bớt.
Dưới ánh mắt chăm chú của cô, Vu Gia Gia có chút chột dạ, bèn quay mặt đi chỗ khác: “Hứa Lệ, cậu nói chuyện này làm gì… Này, Blue Lion sắp biểu diễn rồi đúng không?”
Nhắc đến Blue Lion, sự chú ý của hai người bạn cũng bị chuyển hướng: “Phải đó phải đó! Tiếp theo chính là họ rồi!”
“Vậy thì mau đi thôi.”
“Ừm!”
Ban nhạc yêu thích sắp đến, đương nhiên là phải đứng dậy đi lên phía trước để xem. Lúc Hứa Lệ đứng dậy, cô ấy cũng rất nhiệt tình kéo Lương Thi Nhĩ theo, “Đi lên phía trước thôi! Lát nữa có thể chụp rõ hơn đấy!”
Lương Thi Nhĩ đi theo họ, sau khi tìm được một chỗ đứng, trên điện thoại bỗng vang lên tiếng thông báo WeChat.
Cô mở ra xem, là tin nhắn Giang Tự Xuyên gửi cho cô: [Chị đến hiện trường chưa?]
Lương Thi Nhĩ rũ mắt trả lời: [Tôi đến rồi]
Giang Tự Xuyên: [Vậy thì tốt.]
Lương Thi Nhĩ: [Chúc cậu biểu diễn thuận lợi]
Giang Tự Xuyên: [Cảm ơn chị]
Lương Thi Nhĩ cất điện thoại đi.
Không lâu sau, ánh đèn bắt đầu biến đổi, hiện trường cũng từ từ sôi động hẳn lên.
Lương Thi Nhĩ ngẩng đầu, nhìn thấy trên màn hình xuất hiện dòng chữ màu xanh phóng khoáng ngẫu hứng —— Blue Lion. Tiếp đó, ánh đèn chuyển sang màu lam u tối, dần dần rõ nét hơn, giữa sân khấu xuất hiện bóng dáng yên tĩnh đã khiến người ta mong đợi từ lâu…
Lần này Blue Lion biểu diễn ba ca khúc, Lương Thi Nhĩ đứng dưới sân khấu lắng nghe, vẫn cảm thấy ca khúc của họ có một sức hút kỳ lạ.
Ví dụ như một giây trước trái tim cô còn u uất vì bị phản bội, thì dưới sự gột rửa của những nốt nhạc này, cô nhanh chóng cảm thấy sảng khoái, có kiểu mặc kệ đời.
“Á á á á á A Xuyên!!!! Đẹp trai chết mất!!”
“Hu hu hu giá mà hát thêm hai bài nữa thì tốt biết mấy.”
“Video vừa quay thế nào rồi?”
“Để tôi xem, để tôi xem nào!”
……
Ba cô gái bên cạnh bao gồm cả Vu Gia Gia đều phấn khích cực độ, sau khi kết thúc, ai nấy tự xem lại đoạn video quay trong điện thoại.
Lương Thi Nhĩ liếc nhìn điện thoại, nhận được tin nhắn của Ôn Diệp Lam, cô ấy báo là không kịp đến xem biểu diễn, nhưng có thể cùng nhau ăn khuya. Thế nên đã gửi cho cô một định vị, bảo cô là lúc nào xong thì đến đó.
Lương Thi Nhĩ biết tối nay không thể thấy được cảnh tượng cô tưởng là có thể nhìn thấy, cho nên sau khi Blue Lion xuống sân khấu, cô cũng không định nán lại lâu, chào hỏi Hứa Lệ một câu rồi đi trước.
Một phần lớn người đến tham gia lễ hội âm nhạc hôm nay là vì Blue Lion, nên sau khi họ biểu diễn xong cũng có rất nhiều người về trước.
Lương Thi Nhĩ đi theo dòng người ra ngoài, một lúc sau mới đến bãi đậu xe bên trong.
Bên trong tắc nghẽn, cô phải mất nửa tiếng đồng hồ mới lái xe ra khỏi bãi đậu xe. Lúc chạy đến lối vào của lễ hội âm nhạc, dòng xe vẫn chỉ có thể nhích từng chút một, khiến người ta phát phiền.
Cô đành hạ cửa kính xe xuống, để gió đêm thổi vào, đầu óc trống rỗng.
“Chị Thi Nhĩ!!”
Bên đường có rất nhiều người trẻ tuổi đang gọi xe, khi xe của Lương Thi Nhĩ đi qua một nhóm người, cô đột nhiên nghe thấy một giọng nói gọi mình.
Cô lần theo tiếng gọi nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện lại gặp Vu Gia Gia cùng hai người bạn của cô ta, bọn họ đứng bên đường, rõ ràng là đang đợi xe.
Thấy cô nhìn qua, Hứa Lệ nói gì đó với Vu Gia Gia bên cạnh rồi chạy đến: “Chị ơi! Bọn tôi đang gọi xe, nhưng mà phía trước người xếp hàng đông quá, ở đây chắc phải mất một tiếng mới gọi được xe, chị có thể cho chúng tôi đi nhờ một đoạn không ạ? Đến nơi nào dễ gọi xe là được ạ!”