Sau Ngần Ấy Thời Gian - chap 11
Chương 11
Hôm sau, mưa bụi giăng kín lối.
Lương Thi Nhĩ tỉnh dậy trong bóng tối mờ mịt, rèm cửa được kéo kín mít, nghe thấy tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài.
Thái dương vẫn còn hơi đau nhức, cô chậm rãi ngồi dậy, kéo rèm cửa sổ ra.
Bầu trời ngoài kia âm u, cô xoa xoa thái dương, tìm điện thoại trên giường.
Trên điện thoại có vài tin nhắn chưa đọc.
Lương Thi Nhĩ đọc từng tin một, tin nhắn của Ôn Diệp Lam vừa được gửi đến cách đây không lâu, dặn cô rằng lúc nào dậy thì gọi điện cho cô ấy.
Tin nhắn của Giang Tự Xuyên thì gửi từ đêm qua, bảo cô là nếu cảm thấy không thoải mái thì nhắn tin cho anh.
Lương Thi Nhĩ dừng lại vài giây ở tin nhắn của anh, mơ hồ nhớ lại đêm qua hình như mình đã có suy nghĩ gì đó rất kỳ quặc, cô hối hận nhắm mắt lại.
Say rồi, quả thực là say rồi… May mà cô không phát điên kéo người ta lên giường, nếu không thì mất mặt lắm.
Cô không trả lời tin nhắn của Giang Tự Xuyên, thoát ra rồi bấm vào khung chat của Quý Bạc Thần.
Quý Bạc Thần gửi tin nhắn cho cô lúc hơn bảy giờ sáng, nói là đêm qua anh về muộn, lại say quá, sợ làm phiền cô nên đã ngủ ở phòng ngủ phụ. Sáng dậy thấy cô không có ở nhà, anh hỏi sao cô lại đến công ty sớm như vậy.
Lương Thi Nhĩ thản nhiên trả lời: [Đêm qua em không ở nhà]
Sau khi trả lời xong, cô gọi điện cho Ôn Diệp Lam.
Hôm qua Ôn Diệp Lam ngủ cùng Triệu Minh Tuấn, sáng dậy cô ấy đuổi Triệu Minh Tuấn đi, một mình đợi Lương Thi Nhĩ dậy. Bây giờ nhận được điện thoại, cô ấy bèn rủ cô cùng tới nhà hàng ăn sáng.
Thế là Lương Thi Nhĩ vào phòng tắm tẩy trang rửa mặt, sau đó đi đến nhà hàng.
Nhà hàng nằm trên tầng mười ba của khách sạn, sương mù dày đặc, nhìn từ cửa sổ sát đất xuống không thấy rõ dòng xe cộ qua lại bên dưới.
“Xin lỗi nhé, hôm qua mình say quá nên không ngủ cùng cậu được. Chuyện Triệu Minh Tuấn đến mình cũng quên mất tiêu.” Ôn Diệp Lam lấy cho cô một ly sữa nóng.
Lương Thi Nhĩ uống một hớp, cổ họng thoải mái hơn nhiều: “Không sao, mình cũng say, vừa đặt lưng xuống đã ngủ rồi.”
“Ồ… đúng rồi, Triệu Minh Tuấn nói đêm qua là A Xuyên đưa cậu về à?”
“Ừm.”
“Vậy cậu ấy cứ thế bỏ lại cậu mà đi sao? Tên nhóc này, cũng không biết chăm sóc chị gái một tí nào ——” Còn chưa dứt lời, Lương Thi Nhĩ đã thấy Ôn Diệp Lam im bặt, nhìn về phía sau cô với vẻ kinh ngạc, “A Xuyên, cậu vẫn còn ở đây à?”
Lương Thi Nhĩ quay đầu lại, cũng thấy Giang Tự Xuyên.
Rõ ràng tối qua anh cũng ngủ lại khách sạn này, áo thun trắng anh mặc vẫn là chiếc hôm qua, tóc tai có vẻ như vừa ngủ dậy nên hơi rối.
Anh nhìn hai cô: “Các chị vẫn chưa đi à?”
Ôn Diệp Lam nói: “Ừ, tối qua cậu cũng ở lại đây sao?’
Giang Tự Xuyên kéo ghế ngồi xuống, không nhịn được liếc nhìn Lương Thi Nhĩ: “Đêm qua muộn quá rồi nên tôi tiện thể ngủ lại đây luôn.”
Lương Thi Nhĩ nghe vậy bèn đặt ly xuống, nói: “Cảm ơn cậu.”
“Gì cơ?”
“Cảm ơn cậu đã đưa tôi về phòng.” Lương Thi Nhĩ nói, “Tôi say nên không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ mang máng là cậu đã đưa tôi về, nên cảm ơn cậu.”
Giang Tự Xuyên nhớ lại tối qua lúc anh ôm eo cô, những khoảnh khắc gần gũi ấy khiến tim anh vẫn còn căng thẳng, may mà cô cũng không nhớ gì: “Ồ… đừng khách sáo.”
Sau đó ba người cùng ăn sáng ở đây, vì có Giang Tự Xuyên nên Ôn Diệp Lam không nói với Lương Thi Nhĩ về chuyện của Quý Bạc Thần nữa, nhưng chưa ăn được bao lâu thì Quý Bạc Thần gọi điện thoại đến.
“Cậu ta gọi cho cậu làm gì?” Ôn Diệp Lam thấy cô cúp máy bèn hỏi.
Lương Thi Nhĩ: “Mình vừa nói với anh ta là tối qua mình không ở nhà, ngủ ở đây, bây giờ anh ta đang qua đây.”
Ôn Diệp Lam nở nụ cười khinh miệt, có chút mỉa mai: “Bây giờ cậu ta mới biết tối qua cậu không ở nhà à? Thế tối qua cậu ta đã đi đâu?”
“Không biết.”
Giang Tự Xuyên uống cà phê, liếc nhìn cô.
Mấy phút sau, Quý Bạc Thần quả nhiên từ thang máy nhà hàng đi lên.
Anh bước vào nhà hàng, vừa đảo mắt một vòng đã nhìn thấy Lương Thi Nhĩ và Ôn Diệp Lam đang ngồi bên cửa sổ, còn có… một người đàn ông khác?
Quý Bạc Thần vốn tưởng người đàn ông này là Triệu Minh Tuấn, nhưng lại gần mới phát hiện không phải. Đây là một chàng trai trẻ tuấn tú, thậm chí anh còn cảm thấy gương mặt này có phần quen thuộc, nhưng không nhớ đã gặp ở đâu rồi.
“Thi Nhĩ.”
Lương Thi Nhĩ quay đầu, thấy anh đến thì hỡ hững nói: “Đến rồi à, em ăn sắp xong rồi.”
Quý Bạc Thần kéo ghế bên cạnh cô ra, chào hỏi Ôn Diệp Lam rồi mới nhìn về phía Giang Tự Xuyên: “Vị này là?”
Ôn Diệp Lam nói: “Em trai của tôi, hôm qua đưa tôi đến khách sạn.”
Quý Bạc Thần cười: “Nào giờ tôi không biết cậu còn có em trai lớn vậy đấy.”
Ôn Diệp Lam rất muốn phớt lờ anh, nhưng cũng không thể không nhịn xuống, chỉ qua loa đáp: “Con trai của bạn bố mẹ tôi.”
“Vậy à.” Quý Bạc Thần quay sang nói với Giang Tự Xuyên, “Xin chào.”
Giang Tự Xuyên nhìn đối phương, gật đầu: “Xin chào.”
Sau khi chào hỏi xong, Giang Tự Xuyên không nói gì thêm nữa, chỉ cúi đầu ăn sáng. Nhưng cũng chỉ là bề ngoài như vậy, sự chú ý của anh thực ra hoàn toàn đặt trên người Lương Thi Nhĩ. Anh có thể cảm nhận được cô đang gặp vấn đề hôn nhân, nhưng anh không biết cụ thể là vấn đề gì.
“Tối qua sao em lại ngủ ở đây? Đi uống rượu à?” Quý Bạc Thần ôn hòa hỏi.
Lương Thi Nhĩ cũng không nhìn đối phương: “Đúng vậy.”
“Vậy tối qua em say rồi có thể gọi cho anh mà, em uống rượu rồi anh không yên tâm.”
“Tối qua anh có rảnh để đến tìm em không?”
Quý Bạc Thần hơi ngẩn ra: “Cho dù anh có say thì cũng sẽ bảo người đến chăm sóc em.”
“Không cần, say rồi thì em đến khách sạn ngủ, có người chăm sóc em.”
Bàn tay đang cầm dĩa của Giang Tự Xuyên thoáng khựng lại, ngẩng đầu nhìn Lương Thi Nhĩ, tình cờ là cô cũng liếc nhìn anh, sau đó nói: “Có Diệp Lam ở đây mà anh lo lắng làm gì.”
Cô không nhắc tên anh, nhưng tim anh lại đập nhanh một cách khó hiểu, có một loại cảm giác căng thẳng kỳ lạ.
Mà Quý Bạc Thần nghe cô nói như vậy đương nhiên cũng cho rằng Ôn Diệp Lam không say, đã chăm sóc cô.
“Ừ, cũng đúng, có điều nếu tối em không về nhà thì nhớ nói với anh một tiếng, nếu không anh lại tưởng em đi đâu.”
Lương Thi Nhĩ đặt thìa xuống, không tiếp câu này: “Ăn xong rồi, đi thôi.”
“Được.”
——
Về đến nhà chưa được bao lâu, Lương Thi Nhi dùng điện thoại hỏi Ôn Diệp Lam xem người cô ấy phái theo dõi Quý Bạc Thần đêm qua có chụp được gì không.
Chẳng mấy chốc Ôn Diệp Lam đã trả lời, nói rằng tối qua Quý Bạc Thần đã đến câu lạc bộ để tiếp khách, nhưng anh ta chỉ dẫn theo Vu Gia Gia. Vì câu lạc bộ là chế độ hội viên nên người của cô ấy không thể trà trộn vào phòng riêng, chỉ có thể đợi bên ngoài.
Khoảng rạng sáng, Quý Bạc Thần từ bên trong đi ra, anh đã say khướt, tài xế dìu anh lên xe. Vu Gia Gia thì ngồi vào một chiếc xe khác, chiếc xe đó cũng là của Quý Bạc Thần, anh bảo tài xế đưa cô ta về căn hộ.
Ôn Diệp Lam: [Vì hôm qua chỉ có thể canh ở bên ngoài nên không chụp được gì cụ thể. Hừ, bọn họ ở nơi công cộng cũng giả vờ giỏi đấy chứ.]
Lương Thi Nhi cười khẩy trong lòng, trả lời: [Cô gái đó không nhịn được bao lâu đâu.]
Ôn Diệp Lam: [Chuyện này cũng chưa chắc. Nếu cô ta đủ ngoan ngoãn, chúng ta sẽ không tìm được bằng chứng.]
Đủ ngoan ngoãn?
Không hẳn.
Cô hiểu được tất cả những dòng trạng thái úp mở trên vòng bạn bè của Vu Gia Gia, những nội dung đó đều lờ mờ tỏa ra hơi thở ngọt ngào của tình yêu.
Nếu đã yêu thật lòng thật dạ, sao người ta có thể cam tâm tình nguyện sống mãi trong bóng tối được chứ?
——
Đinh đoong——
Buổi chiều của mấy ngày sau đó, chuông cửa căn hộ 803 Thiên Viên vang lên.
Trong phòng khách của căn hộ lúc này Vu Gia Gia đang tiếp đón hai người bạn, cô ta kéo chăn đứng dậy ra mở cửa.
Người đứng ở cửa là quản gia của khu chung cư, trên tay anh ta cầm một bó hoa tươi, lễ phép nói: “Cô Vu, đây là hoa tươi của tuần này.”
Vu Gia Gia nói lời cảm ơn, mỉm cười nhận lấy bó hoa, vừa đóng cửa lại thì nghe thấy người bạn trong phòng khách đầy vẻ ngưỡng mộ nói: “Hoa đẹp quá, bạn trai tặng cho cậu à?”
Từ khi dọn vào đây ở, Vu Gia Gia cảm thấy chất lượng cuộc sống của mình cũng phải nâng cao lên, vì vậy tuần nào cô ta cũng đặt hoa tươi giao đến nhà. Bây giờ nghe thấy bạn thân hỏi câu này, cô ta hơi nhếch cằm, vô thức nói dối.
“Ừ, anh ấy tặng.”
“Bạn trai cậu lãng mạn quá đi.”
Vu Gia Gia đặt tạm bó hoa lên bàn, trên mặt thoáng qua nét ngại ngùng: “Cũng bình thường thôi mà.”
“Này, khi nào cậu mới dẫn anh ấy ra mắt bọn mình?”
Vu Gia Gia khựng lại, sau đó nhanh chóng nói: “Anh ấy bận lắm, lần sau, lần sau nhé.”
“Chắc chắn lần sau nhé, đến lúc đó phải bảo anh ấy mời chúng ta một bữa ra trò!”
“Chắc chắn rồi.”
Hai người bạn đến chơi hôm nay đều rất tò mò về bạn trai của Vu Gia Gia, trước đây họ đều là bạn học đại học ở Minh Hải, cùng phòng ký túc xá, nên rất rõ về hoàn cảnh gia đình và mức sống của nhau.
Thời đại học tiền sinh hoạt phí của Vu Gia Gia còn ít hơn của họ, cuộc sống khá chật vật, nhưng sau khi tốt nghiệp thì khác hoàn toàn.
Lúc bọn họ vẫn còn đang than thở về việc thuê nhà ở Minh Hải ba nghìn tệ một tháng nhưng vừa xa trung tâm lại tồi tàn, thì cô ta đã dọn vào căn hộ cao cấp với giá thuê vài vạn mỗi tháng.
Hơn nữa ban nãy lúc đi tham quan nhà, bọn họ còn nhìn thấy trong tủ kính của cô ta có rất nhiều túi xách hàng hiệu…
Quả nhiên xinh đẹp vẫn có lợi hơn, bạn trai lại chịu chi cho cô ta như vậy.
“Hôm nay mình mời các cậu đi ăn nhé.” Vu Gia Gia nói, “Ăn đồ Tây được không, trên đường Hoài Hải có một nhà hàng rất nổi tiếng.”
“Có phải GN không?”
“Ừ! Cậu đến đó rồi à?”
Người bạn nói: “Sao có thể, mình chỉ hay đi ngang qua thôi, nhà hàng đó rất nổi tiếng, nhưng mà giá chát quá.”
Vu Gia Gia nói: “Không sao, chúng ta cứ đến đó đi, dù sao người thanh toán cũng là bạn trai mình mà.”
“Ây zô, vậy thì bọn mình có lộc ăn rồi còn gì.”
……
Hai tiếng đồng hồ sau, sau khi mời bạn mình ăn xong, Vu Gia Gia bắt xe về nhà. Cô ta vừa định thay đồ tắm rửa thì điện thoại đổ chuông, là mẹ cô ta gọi đến.
Ban đầu chỉ tán gẫu những chuyện thường ngày, nhưng nói được một lúc, mẹ cô ta đột nhiên bảo cô ta kết bạn Wechat với một người, nói là con của bạn bè họ hàng, cũng làm việc ở Minh Hải, hai người có thể làm quen tìm hiểu nhau.
Vu Gia Gia nghe vậy lại thấy bực bội, giọng điệu cũng trở nên khó chịu: “Mẹ, công việc của con rất bận, không muốn đi xem mắt đâu.”
“Dù bận đến mấy cũng phải để ý đến chuyện đại sự cả đời. Mẹ nói cho con hay, thằng bé đó điều kiện rất tốt, làm việc ở công ty lớn, một tháng kiếm được hơn mười nghìn tệ đấy. Hơn nữa nhà họ cũng mua nhà ở thành phố chúng ta rồi, bố mẹ cậu ta đều là người đàng hoàng…”
“Nhà họ mua nhà ở chỗ chúng ta thì có gì ghê gớm, giá nhà ở đó có bao nhiêu đâu.” Vu Gia Gia ngắt lời mẹ, “Đợi khi nào họ mua được nhà ở Minh Hải rồi hãy nói.”
“Con bé này, nhà ở Minh Hải đâu phải là thứ mà những gia đình bình thường có thể kham nổi, chúng ta không thể mơ mộng hão huyền, phải sống thực tế một chút. Mẹ thấy sau này con có thể về đây làm việc, ở nhà mình sẽ tiết kiệm được tiền thuê nhà, bố mẹ còn có thể giúp đỡ con.”
Giúp đỡ cái gì.
Lấy mấy nghìn tệ tiền lương hưu giúp đỡ cô ta sao?
Vu Gia Gia không muốn nghe thêm nữa, kiếp này, kiếp sau hay kiếp sau nữa, cô ta cũng sẽ không rời khỏi Minh Hải, lựa chọn quay về cái thị trấn nhỏ đó sống!
“Bây giờ lương con cũng kha khá rồi, mỗi tháng còn mua quà cho bố mẹ, về đó làm sao kiếm được nhiều tiền như vậy chứ?” Vu Gia Gia nói, “Hơn nữa, người bình thường không kham nổi giá nhà Minh Hải, vậy con tìm người không bình thường là được chứ gì.”
Người ở đầu dây bên kia có chút nhạy cảm hỏi: “Gia Gia, con nói vậy… chẳng lẽ bây giờ con có bạn trai rồi à?”
Vu Gia Gia nghẹn lời, cô ta rất muốn đem “bạn trai” của mình ra khoe khoang như với hai người bạn ban nãy.
Nhưng cô ta không dám.
Bởi vì cô ta biết nếu cô ta nói mình có bạn trai rồi, bố mẹ cô ta nhất định sẽ muốn gặp mặt. Nhỡ đâu lại để bố mẹ biết đối phương đã kết hôn… cô ta không dám nghĩ xem những người cổ hủ như bố mẹ cô ta sẽ xử trí thế nào.
“Vẫn chưa, làm gì có bạn trai nào. Mẹ, con còn phải tăng ca, nếu không còn chuyện gì nữa thì con cúp máy đây.”
“Gia Gia, nếu con có bạn trai thì phải nói với bố mẹ nhé, bố mẹ sẽ giúp con xem xét…”
“Con biết rồi con biết rồi.” Vu Gia Gia cau mày trả lời qua loa vài câu rồi cúp máy.
Bạn trai…
Vu Gia Gia ngồi phịch xuống ghế sô pha, có chút bực bội nhìn avatar được cô ta ghim đầu Wechat.
Hiện tại người này vẫn chưa thể tính là bạn trai của cô ta.
Cô không hiểu được đối phương, anh lúc thì rất ôn hòa, lúc thì rất biết quan tâm, nhưng đa phần thời gian cô ta vẫn cảm thấy anh có hơi lạnh lùng…
Cô ta có thể cảm nhận được anh có hứng thú với cô ta, bởi vì anh sẽ cười với cô ta, sẽ nói cô ta thú vị, nói cô ta dịu dàng.
Anh còn mua rất nhiều thứ đắt tiền cho cô ta chỉ vì thấy cô ta làm nũng; cũng sẽ dẫn cô ta đến những nơi mà trước đây cô ta không thể nào tiếp xúc được…
Nhưng cô ta cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ.
Cô ta hy vọng có một ngày đối phương không chỉ hứng thú với cô ta, không chỉ thích cô ta, mà là yêu cô ta…
Cô ta nghĩ, chắc chắn sẽ có một ngày như vậy.