Sau Ngần Ấy Thời Gian - chap 10
Chương 10
Livehouse đúng là một nơi tuyệt vời.
Lương Thi Nhĩ cảm thấy áp lực đè nén trong lòng như được giải phóng theo tiếng nhạc xập xình, cô nâng ly rượu lên, dưới sự nài nỉ nhiệt tình của đám thanh niên, chẳng mấy chốc cô lại đứng dậy nhún nhảy theo điệu nhạc.
Đến lúc tàn cuộc, cô vẫn còn lưu luyến không muốn về.
“Chị, để tôi đưa chị về nhé.” Chàng trai nãy giờ đứng bên cạnh cô mỉm cười nói.
Lương Thi Nhĩ thấy trước mắt đã hơi mờ ảo, cô nheo mắt lại: “Cậu đưa tôi về?”
“Đúng vậy, được không?”
Lương Thi Nhĩ khẽ nhướn mày: “Nhưng tôi đâu có về nhà.”
“Vậy, chị muốn đi đâu?”
“Tôi ấy à… đến khách sạn.”
Chàng trai sững người, sau khi kinh ngạc qua đi trong mắt bỗng xẹt qua chút ý tứ sâu xa: “Khách sạn cũng được, tôi đưa chị ——”
“Nhường đường cho.” Chưa dứt lời, một bóng hình cao lớn bất ngờ chắn ngang tầm nhìn của chàng trai nọ.
Có người bước tới chen ngang vào giữa hai người.
Chóp mũi của Lương Thi Nhĩ suýt nữa chạm vào lồng ngực của người vừa chen ngang. Cô khẽ cau mày, lùi lại một bước, nhìn người đội mũ đeo khẩu trang đen kia: “Cậu vẫn còn ở đây à?”
Ở khoảng cách gần như vậy, cô chỉ thấy được đôi mắt của đối phương, nhưng vẫn nhận ra người trước mặt là Giang Tự Xuyên.
“Phải, tôi vẫn ở đây. Nhưng giờ phải đi rồi, chị Diệp Lam bảo tôi đến đón chị.”
Lương Thi Nhĩ uể oải hỏi: “Cô ấy đâu rồi?”
“Đang ở đằng kia.”
Lương Thi Nhĩ nhìn theo hướng anh chỉ, phát hiện Triệu Minh Tuấn chẳng biết đã đến từ lúc nào, Ôn Diệp Lam đang được anh ấy ôm vào lòng, giãy giụa làm nũng.
Cô mỉm cười nói: “Ồ, vậy đi thôi.”
“Chị…”
Chàng trai bên cạnh thấy vậy vẫn muốn tiến lên, Giang Tự Xuyên nhíu mày liếc xéo cậu ta: “Tránh ra.”
“…”
Ánh mắt Giang Tự Xuyên lạnh lẽo, chẳng buồn nói thêm với đối phương một câu nào, nắm lấy cổ tay Lương Thi Nhĩ kéo ra ngoài.
“Thi Nhĩ, Thi Nhĩ! Mình không biết tại sao anh ấy lại đến đây, mình không hề gọi anh ấy nhé!” Ôn Diệp Lam vừa nhìn thấy Lương Thi Nhĩ đã vội vàng thanh minh cho mình.
Lương Thi Nhĩ nghiêng đầu cười nói: “Vậy cậu về đi, Triệu Minh Tuấn, đưa cô ấy về nhà cẩn thận nhé.”
“Cô ấy cũng say rồi à?” Triệu Minh Tuấn lên tiếng, nhưng câu này là nói với Giang Tự Xuyên.
Giang Tự Xuyên gật đầu: “Để tôi đưa cô ấy về.”
“Tôi đã bảo là tôi không về mà.” Lương Thi Nhĩ cau mày, “Tôi tự đến khách sạn được, không cần cậu quan tâm.”
“Chị thế này sao tự đến khách sạn được?”
Lương Thi Nhĩ lạnh nhạt nói: “Nhóc con, cậu coi thường ai đấy?”
Nghe xưng hô này, Giang Tự Xuyên khẽ híp mắt.
“Mình cũng muốn đến khách sạn! Thi Nhĩ! Chúng mình cùng đi nhé! Bọn đàn ông thối tha biến hết đi!”
Triệu Minh Tuấn ôm chặt vợ trong lòng: “Em nói ai là đàn ông thối tha?”
Ôn Diệp Lam: “Ai là đàn ông thì kẻ đó thối tha.”
“Ha, em ——”
“Đi thôi đi thôi.” Ôn Diệp Lam vừa nhấc chân định bước tới đã bị Triệu Minh Tuấn giữ lại, bế thốc lên.
Triệu Minh Tuấn vừa ghì chặt cô ấy vừa dặn dò: “Tự Xuyên, đưa Thi Nhĩ đi!”
Giang Tự Xuyên: “Biết rồi.”
Ôn Diệp Lam giãy nảy trong lòng anh ấy: “Anh làm gì thế, đêm nay em muốn cùng Thi Nhĩ ở khách sạn!”
“Được rồi được rồi, ở khách sạn, phải ở khách sạn chứ. Chúng ta cùng đi.”
“Ai thèm đi cùng anh…”
“Thôi nào, đừng giận dỗi nữa.”
“Giận dỗi cái quái gì!”
…
Đôi vợ chồng son một người làm nũng một người dỗ dành cứ thế đi về phía bãi đậu xe.
Nhìn người trước mặt, Lương Thi Nhĩ khẽ lắc đầu, đưa tay vẫy vẫy với Giang Tự Xuyên: “Tôi không cần cậu giúp đâu, cậu về đi.”
“Tôi chỉ đưa chị về khách sạn thôi, chứ không muốn vào phòng cùng chị như cái tên ban nãy.”
Câu nói bất chợt này ẩn chứa một chút hờn dỗi không rõ nguyên do.
Thế nhưng Lương Thi Nhĩ không hề nhận ra, chỉ nghiêng đầu nhìn anh: “Ai nói tên kia muốn vào phòng cùng tôi?”
Giang Tự Xuyên mím môi, không nói gì nữa mà chỉ kéo tay cô đi ra ngoài.
Sức mạnh hai người quá chênh lệch, cộng thêm Lương Thi Nhĩ đã say bí tỉ, bước chân hơi loạng choạng, đành bất lực để mặc người bên cạnh vừa lôi vừa kéo nhét vào ghế sau xe Triệu Minh Tuấn.
Khách sạn cách đó không xa, nửa tiếng sau, Triệu Minh Tuấn bế Ôn Diệp Lam đã say mèm xuống xe.
“Tôi đã bảo người đặt phòng rồi, Tự Xuyên, cậu giúp một tay đưa cô ấy vào phòng nhé.”
Chẳng cần anh ấy nói thì Giang Tự Xuyên đã đỡ Lương Thi Nhĩ xuống xe.
Nghỉ ngơi một lúc trên đường, Lương Thi Nhĩ lại càng thêm mê man. Nhưng Giang Tự Xuyên cảm thấy cô mê man cũng tốt, như vậy cô sẽ ngoan ngoãn hơn, để anh nhanh chóng đưa cô đi nghỉ ngơi.
“Đưa tôi chứng minh thư của chị đi.” Anh đỡ lấy cả người cô, khẽ nói.
Lương Thi Nhĩ híp mắt lục lọi trong túi xách, nhưng tìm mãi cũng không thấy đâu. Cuối cùng cô bực bội ném cả túi xách vào lòng anh, càu nhàu: “Cậu tự tìm đi!”
Bị cô quát một câu Giang Tự Xuyên cũng không để bụng, anh ngoan ngoãn đặt túi xách lên quầy lễ tân, sau đó lấy chứng minh thư của cô ra.
“Cô ấy ở một mình, tôi đưa cô ấy lên phòng rồi xuống liền.”
“Vâng thưa anh, anh đợi giây lát, cần phải đăng ký ạ.”
“Ừm.”
Phòng của Lương Thi Nhĩ và phòng của vợ chồng Ôn Diệp Lam nằm ở hai hướng khác nhau của cùng một tầng. Sau khi cùng đi thang máy lên lầu, Triệu Minh Tuấn bế Ôn Diệp Lam về phòng mình, trước khi đi còn nhắc nhở một câu là có thể gọi điện cho chồng Lương Thi Nhĩ để đối phương biết.
Giang Tự Xuyên không trả lời, cũng không định gọi điện. Anh dìu Lương Thi Nhĩ đến trước cửa phòng cô, quẹt thẻ.
“Chị nghỉ ngơi đi, tôi về trước. Nếu có chuyện gì cần… thì gọi cho tôi.” Giang Tự Xuyên đứng trước cửa phòng nhìn cô, không bước vào.
Cũng không biết Lương Thi Nhĩ có nghe lọt tai hay không, cô vẫy vẫy tay rồi bước vào trong, nhưng chưa được mấy bước thì đột nhiên nhũn chân suýt ngã sang một bên.
Giang Tự Xuyên giật mình, vội vàng tiến lên ôm lấy eo cô, kéo người dậy. Song vì xông lên quá gấp nên anh cũng không đứng vững, phải vịn một tay vào tường mới không để cả hai cùng ngã.
“Nhẹ thôi, chóng mặt quá…” Người trong lòng lầm bầm một tiếng.
Giang Tự Xuyên cúi đầu, vẻ mặt ngẩn ngơ.
Vòng eo trong lòng bàn tay thon thả mềm mại. Ở khoảng cách gần như vậy, anh gần như có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng hòa quyện giữa hương hoa và cam chanh trên người cô, trên tóc cô. Không giống với cảm giác lạnh lùng mà cô mang lại cho người khác, mà là hơi thở dịu dàng ấm áp, dễ dàng khiến người ta xao động.
Anh mím môi, hô hấp như mất đi nhịp điệu: “Tôi…dìu chị qua đó nhé?”
Lương Thi Nhĩ đã choáng váng dữ dội, phải hòa hoãn lại một lúc cô mới ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt.
Đập vào mắt là một đôi mắt phượng rất đẹp, lông mày rậm, hàng mi dài, đồng tử nhạt màu, không ngừng nhấp nháy.
Nhìn thêm một lúc, đột nhiên cô đưa tay giật khẩu trang của anh xuống. Không còn khẩu trang che chắn, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy trọn vẹn gương mặt dưới vành mũ.
Ngoài đôi mắt đẹp ra thì gương mặt này còn có sống mũi cao, đôi môi hơi mỏng, dáng môi đẹp, thoạt nhìn rất mềm mại… Làn da của anh cũng rất trắng, nhưng lúc này lại ửng đỏ khác thường.
Đúng là một gương mặt vừa trẻ trung vừa tuấn tú.
Ánh mắt sáng rực cứ như thể nghĩ gì trong đầu đều viết hết lên mặt, thật thú vị…
Lương Thi Nhĩ nghiêng đầu, bỗng dưng nghĩ, Quý Bạc Thần khi đối mặt với Vu Gia Gia có phải cũng là cảm giác này không?
Một gương mặt xa lạ, cũng là một gương mặt mới mẻ.
Vì mới mẻ nên kích thích sao?
“Lương Thi Nhĩ.”
“Hửm?”
Giang Tự Xuyên nuốt nước bọt: “Chị, làm gì vậy?”
Lương Thi Nhĩ nhìn anh, nhưng đáy mắt như phủ một lớp sương mù, khiến người ta không nhìn rõ cảm xúc: “Tôi làm gì cơ?”
Dưới ánh nhìn chằm chằm của cô, Giang Tự Xuyên không được tự nhiên cho lắm, nhưng lại không biết nên trả lời thế nào, một lúc sau mới ủ rũ nói: “Không có gì…”
“Vậy cậu còn không dìu tôi qua đó?”
Giang Tự Xuyên như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, buông tay đang ôm eo cô ra.
Căn phòng này là một căn hộ nhỏ, chia làm phòng khách và phòng ngủ.
Trong phòng ngủ đã bật điều hòa, nhưng khi Giang Tự Xuyên dìu cô đến ngồi bên giường, anh vẫn toát một lớp mồ hôi mỏng.
“Cậu nóng lắm à?”
Giang Tự Xuyên ngước mắt, thấy cô vẫn đang nhìn mình, đành hắng giọng nói: “Ừm… nóng.”
“Cậu có thể điều chỉnh điều hòa thấp hơn một chút.”
Giang Tự Xuyên ngẩn người, anh cảm thấy mình nghe nhầm rồi, hoặc là… anh đã hiểu nhầm. Cô bảo anh điều chỉnh điều hòa thấp xuống, là đang muốn anh ở lại trong phòng này sao? Hay là chỉ muốn anh nán lại đây thêm một lát?
Cô đã say rồi, anh ở lại đây một lát để chăm sóc cô cũng là chuyện nên làm đúng không?
Đầu óc thoáng chốc hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Giang Tự Xuyên hít khẽ một hơi, hơi gượng gạo xoay người đi rót nước: “Chị uống chút nước trước đi.”
“Cảm ơn nhé…” Lương Thi Nhĩ nhận cốc nước anh đưa, vẻ mặt có chút trống rỗng. Nhưng cô cứ nhìn anh như vậy, tựa như đang nhìn xuyên qua anh để thấy điều gì khác.
Dưới ánh mắt của cô, nhịp tim Giang Tự Xuyên càng lúc càng nhanh, anh cảm thấy mình nên đứng xa ra một chút hoặc cứ thế rời đi, nhưng không biết vì sao dưới chân lại như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Ngay lúc anh cảm thấy tình huống này quá mức kỳ lạ, còn nhịp tim cũng hơi vượt mức cho phép, thì đột nhiên nghe người trước mắt nói: “Thôi, về đi em trai, nhớ đóng cửa lại nhé.”
Giang Tự Xuyên thoáng sững người, ngay sau đó thấy cô đặt cốc thủy tinh xuống, xoay người nằm xuống giường.
Một dáng vẻ lạnh lùng xa cách.
Trái tim đang đập thình thịch và thái dương giật giật bỗng chốc bị đông cứng lại trong khoảnh khắc yên tĩnh này.
Giang Tự Xuyên đứng tại chỗ, hồi lâu sau mới hoàn hồn, nhanh chóng xoay người rời khỏi phòng.
Trong căn phòng vắng lặng, loáng thoáng chỉ còn lại tiếng điều hòa đang hoạt động. Lương Thi Nhĩ nghe thấy tiếng cửa bên ngoài đóng lại mới từ từ mở mắt ra. Cô nhìn về khoảng không vô định, mơ màng chớp mắt, lục tìm trong đầu óc lộn xộn những suy nghĩ khi đối diện với chàng trai vừa rồi.
Trả thù, buông thả, thăm dò…
Hóa ra cảm giác mới mẻ thật sự khiến người ta cảm thấy kích thích.
Thế nhưng tại sao cô lại không cảm nhận được niềm vui khi chạm đến điều cấm kỵ như Quý Bạc Thần nhỉ?