Sau Ngần Ấy Thời Gian - chap 1
Chương 1: “Kết hôn”
Đinh đinh——
Trong văn phòng yên ắng bỗng vang lên một hồi chuông dài.
Lương Thi Nhĩ choàng tỉnh giấc từ giấc ngủ ngắn ngủi, ngoái đầu liếc nhìn chiếc điện thoại trên bàn trà, là cuộc gọi từ bạn thân.
“Alo?”
Nghe thấy giọng nói khàn khàn của cô, người ở đầu dây bên kia thoáng sửng sốt: “Cậu đang ngủ à?”
“Ừ, vừa mới chợp mắt được một lát thì bị cậu đánh thức.” Lương Thi Nhĩ ngồi dậy khỏi ghế sofa, tiện tay cầm lấy cốc bên cạnh uống một ngụm, “Có chuyện gì vậy?”
“Cũng không có gì, định hỏi cậu là tối nay có muốn đến chỗ mình chơi không, hôm nay anh Yêu cũng ở đây. Hơn nữa tối nay là buổi diễn đầu tiên ở chỗ mình, mình đã đặc biệt mời ban nhạc Blue Lion, còn là buổi diễn riêng đấy!”
“Ban nhạc gì cơ?” Lương Thi Nhĩ khẽ nhíu mày, hôm nay cô đã họp cả buổi sáng, lại bị thiếu ngủ nên hơi đau đầu.
Người bạn ở đầu dây bên kia sực nhớ ra bình thường cô không mấy hứng thú với những thứ này, phỏng chừng cũng chẳng biết Blue Lion là ai, nên không cố gắng dùng ban nhạc để thu hút cô nữa, đổi cách nói khác: “À, là một ban nhạc rất nổi gần đây thôi, nhưng không quan trọng. Mình muốn nói là cũng lâu rồi chúng ta không ra ngoài ăn cơm với anh Yêu, tối nay nghe live xong thì đi ăn khuya luôn nhé.”
“Hôm nay là thứ Sáu, không đi đâu.”
Ý của Lương Thi Nhĩ là vẫn chưa đến cuối tuần, cô đã bận cả ngày rất mệt mỏi, sau giờ tan làm không có tâm trạng để đi Livehouse nghe nhạc nữa.
Nhưng người bạn thân rõ ràng đã hiểu lầm, cô ấy ‘yo’ một tiếng đầy khó hiểu: “Khó khăn lắm mới đến cuối tuần, phải ở bên chồng cậu đúng không? Được được được, hai người các cậu bình thường bận rộn túi bụi, thời gian nghỉ ngơi phải dành cho nhau, bạn bè gì đó dẹp hết sang một bên cũng dễ hiểu mà.”
Mùa hè gần rời đi nên cái nóng oi bức cũng không còn nữa, nhưng nhiệt độ trong văn phòng của Lương Thi Nhĩ vẫn rất thấp. Cô vốn đã quen làm việc trong nhiệt độ như vậy, song lúc này bỗng dưng lại cảm thấy hơi lạnh. Cô nắm chặt chiếc cốc trong tay, một chốc sau mới nói: “Mình không phải ở bên anh ấy.”
“Thật không! Vậy thì vứt Quý Bạc Thần sang một bên, đến chơi với bọn mình đi! Cậu xem, mình cũng sắp cưới rồi mà vẫn còn nhiều thứ chưa chuẩn bị xong, vừa hay nhờ cậu chỉ điểm.”
Cô bạn thân sắp cưới này là bạn cùng phòng thời đại học của cô, tên là Ôn Diệp Lam.
Hồi trước cả hai cô đều là sinh viên chuyên ngành Mỹ thuật, sau khi tốt nghiệp cô vào một công ty game làm họa sĩ, còn Ôn Diệp Lam thì vứt bút vẽ, đi một chuyến du lịch vòng quanh thế giới kéo dài hai năm.
Chính trong chuyến du lịch đó, Ôn Diệp Lam đã gặp người bạn trai hiện tại. Hai người có gia cảnh tương đương, tình cảm cũng thắm thiết, thế nên dự định năm nay sẽ tiến tới hôn nhân, cũng đã sớm mời Lương Thi Nhĩ làm phù dâu.
“Đến đi mà, tan làm cậu đến vẫn kịp giờ diễn đấy.”
Nghe người bạn thân ở đầu dây bên kia mời quá nhiệt tình, cuối cùng Lương Thi Nhĩ cũng gật đầu. Nào ngờ đến lúc tan làm bên phía dự án game mới gặp chút vấn đề, cô phải họp gấp với đội ngũ, lúc kết thúc thì cũng đã tám giờ hai mươi.
Thời gian biểu diễn là từ tám giờ đến chín giờ rưỡi.
Lương Thi Nhĩ xách túi lật đật rời khỏi công ty, lái xe đến địa chỉ Livehouse mà Ôn Diệp Lam gửi.
Livehouse này thuộc công ty văn hóa dưới quyền doanh nghiệp gia đình của nhà Ôn Diệp Lam, vừa mới mở gần đây, do cô ấy quản lý. Theo lời Ôn Diệp Lam thì gia đình cô ấy sợ cô ấy rảnh rỗi không có việc gì làm, nên bày ra cho cô ấy chút việc.
Lúc Lương Thi Nhĩ vội vàng đến nơi thì đã chín giờ tối, buổi diễn gần kết thúc. Cô đứng ở hành lang cửa ra vào nhắn tin cho Ôn Diệp Lam, đợi thêm vài phút thì có một chàng trai mặc đồng phục từ trong đi ra.
“Cô Lương phải không ạ? Sếp Ôn bảo tôi dẫn cô vào.”
“Được, cảm ơn.”
Lương Thi Nhĩ đi theo chàng trai đó vào đại sảnh, lên lầu, từ cửa phụ bước vào. Vừa bước vào cửa cô đã bị choáng ngợp trước sự náo nhiệt sôi động bên trong.
Đám đông chen chúc lắc lư nhảy múa theo người trên sân khấu, hoàn toàn đắm chìm trong tiếng hò hét và ánh đèn nhấp nháy đan xen. Đứng gần cô nhất có vài cô gái đang giơ cao điện thoại quay lại hình ảnh trên sân khấu, ống kính rung lắc, kích động tựa như sắp khóc vậy.
Lương Thi Nhĩ vô thức nhìn lên sân khấu theo ánh mắt của những người ở đây. Cô không thấy rõ được, chỉ loáng thoáng trông thấy hình dáng mơ hồ của những người trên sâu khấu trong ánh đèn xanh vàng lẫn lộn. Tay bass, tay keyboard, tay trống… và cả ca sĩ hát chính với dáng vẻ cao ráo và khí chất mạnh mẽ ở trung tâm sân khấu.
Vì Ôn Diệp Lam làm trong ngành này nên những năm qua Lương Thi Nhĩ cũng từng được cô ấy kéo đi nghe trực tiếp ở những nơi khác hai ba lần, nhưng trước đây cô không có cảm giác gì, chỉ thấy rất ồn ào.
Nhưng lần này có vẻ khác… Bài hát này không phải là loại rock ồn ào, có lẽ thuộc về rock nhẹ, kết hợp thêm nhiều yếu tố âm nhạc, không khí rất sôi động.
Hơn nữa giọng hát của ca sĩ chính trên sân khấu rất hay, có độ nhận diện cao, khiến người ta không thể không đắm chìm theo giọng hát của anh ta.
“Cô Lương, bên này!” Chàng trai dẫn cô vào thấy cô đứng yên không động đậy bèn giơ tay vẫy vẫy trước mặt cô, sau đó chỉ lên lầu.
Lương Thi Nhĩ hoàn hồn, khẽ gật đầu rồi đi theo cậu ấy lên khu vực phòng bao tầng hai.
Ôn Diệp Lam đang ngồi ở đó đợi cô, còn có một người nữa, là đàn anh Chương Nghiêu mà họ quen biết từ thời đại học, các cô quen gọi anh ấy là anh Yêu.
“Chờ mãi mới thấy cậu đến, sắp kết thúc rồi đấy!” Ôn Diệp Lam bước tới nói.
Lương Thi Nhĩ: “Sắp tan làm thì có việc đột xuất, xin lỗi mọi người.”
“Không sao, cũng may cậu đến kịp bữa khuya.”
Nói rồi cô ấy dẫn Lương Thi Nhĩ ngồi xuống. Lương Thi Nhĩ đặt túi xuống, chào Chương Nghiêu ngồi đối diện, “Anh Yêu, lâu rồi không gặp.”
Chương Nghiêu rót cho cô một ly nước trái cây: “Ừ, lần trước gặp nhau chắc cũng ba tháng rồi nhỉ. Dạo này em bận lắm à?”
“Vâng, khá bận.”
“Bạc Thần đâu? Sao tối nay không gọi cậu ấy ra ăn khuya cùng?”
Mọi người đều là bạn học, thời đại học chơi với nhau rất thân, chỉ là sau khi tốt nghiệp ai cũng có công việc và cuộc sống riêng, không còn gặp nhau thường xuyên như trước nữa.
Lương Thi Nhĩ im lặng một lúc mới đáp: “Tối nay anh ấy phải ở lại công ty tăng ca.”
“Chậc, giờ này rồi mà còn tăng ca! Bộ không muốn sống nữa à?”
Lương Thi Nhĩ cười nhạt, không nói gì.
“Cậu ấy bận chút cũng tốt, kiếm tiền cho Thi Nhĩ của chúng ta tiêu!” Ôn Diệp Lam ôm vai cô, nói, “Không nhắc đến cậu ấy nữa, nghĩ xem lát nữa đi đâu ăn nào.”
Chương Nghiêu: “Đi ăn lẩu đi!”
“Được thôi, quán nào?”
“Quán mới mở ở khu Bắc cũng không tệ, hay là đến đó nhé?”
…
Lương Thi Nhĩ mới ngồi chưa được bao lâu đã đứng dậy xuống lầu, vì buổi biểu diễn đã kết thúc rồi. Xuống lầu xong, Ôn Diệp Lam nói vài câu với quản lý hiện trường rồi mới dẫn họ rời đi.
Quán lẩu cách nơi này nửa tiếng lái xe, vào phòng riêng rồi mấy người họ bắt đầu gọi món.
Ôn Diệp Lam rất hiểu khẩu vị của Lương Thi Nhĩ, cho nên Lương Thi Nhĩ giao cho cô ấy gọi món, đứng dậy đi ra ngoài nhà vệ sinh.
[Em không có ở nhà à?] Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, cô nhận được một tin nhắn do Quý Bạc Thần gửi đến.
Lương Thi Nhĩ đi về hướng phòng riêng, trả lời: [Không, đang ra ngoài ăn khuya.]
Quý Bạc Thần: [Khi nào về? Anh đến đón em nhé.]
Lương Thi Nhĩ: [Không cần đâu, không biết bao giờ mới ăn xong.]
Bên kia không trả lời nữa, Lương Thi Nhĩ cúi đầu nhìn điện thoại, hít một hơi thật sâu, không có biểu cảm gì.
“Ấy? Chị gái, phòng bao này của chị à?” Đúng lúc này, phía trước đột nhiên vang lên một giọng nói.
Nãy giờ Lương Thi Nhĩ vẫn luôn cúi đầu nhìn điện thoại, không hề phát hiện có người đứng ở cửa phòng, suýt chút nữa đã đụng phải.
Cô lập tức dừng bước, ngước mắt nhìn lên, thấy trước mặt là một chàng trai đang nghiêng đầu nhìn mình, khóe mắt cong cong, mặt hơi baby.
Lương Thi Nhĩ do dự giây lát: “Đúng vậy, cậu là?”
“Chúng tôi cũng vào phòng này.”
Lương Thi Nhĩ đang định hỏi cậu ta là có đi nhầm phòng không, cô không quen biết cậu ta, thì đúng lúc này lại nghe thấy một giọng nói khác hỏi: “Ôn Diệp Lam ở trong này à?”
Vừa rồi Lương Thi Nhĩ đứng quá gần chàng trai mặt baby nên không để ý phía sau cậu ta còn có người khác. Lúc này cô hơi ngẩn ra, tai đã nhận ra giọng nói này.
Giọng hát của ca sĩ chính ở Livehouse ban nãy vừa đặc biệt còn da diết, tuy giọng hát và giọng nói có chút khác nhau, nhưng cô vẫn nhanh chóng phân biệt được.
Cô nhìn về phía sau chàng trai mặt baby, phát hiện sau lưng cậu ta còn có thêm ba người, nhưng ánh mắt của cô lập tức chú ý đến người đứng giữa.
Anh chàng này rất cao, da trắng, đuôi tóc phảng phất ánh xanh, không biết là nhuộm thật hay vì phải lên sân khấu nên xịt màu. Mà thứ thu hút ánh nhìn của người khác nhất chính là đôi mắt phượng cực kỳ đẹp dưới mái tóc xanh lam kia, đồng tử màu hổ phách nhạt, có chút sắc bén, nhưng vì đáy mắt đối phương đang ngậm ý cười nên sự sắc bén này đã giảm đi nhiều, lại thêm cảm giác trẻ trung gần gũi.
Người vừa lên tiếng chính là đối phương.
Nam ca sĩ đó.
“Diệp Lam đang ở đây, mọi người là ban nhạc tối nay phải không?” Lương Thi Nhĩ xác nhận.
Ca sĩ chính gật đầu: “Đúng vậy, cô là bạn của cô ấy à?”
Lương Thi Nhĩ đẩy cửa phòng: “Ừm, mời mọi người vào.”
Trong phòng đã lên một đợt món đầu tiên, Ôn Diệp Lam thấy mấy người họ cùng bước vào thì khá ngạc nhiên, lập tức giới thiệu với Lương Thi Nhĩ: “Ban nãy mình gọi điện thoại cho họ thì biết tình cờ họ đang ở gần đây, mình nghĩ ăn lẩu đông người sẽ vui hơn, nên đã gọi họ đến ăn cùng. Thi Nhĩ, đây chính là ban nhạc Blue Lion mà mình đã kể với cậu. Không phải vừa rồi cậu nói bài hát của họ rất hay sao? Nào nào nào, để mình giới thiệu một chút nhé, đây là Giang Tự Xuyên – ca sĩ chính của nhóm.”
Lương Thi Nhĩ nhìn chàng trai mắt hổ phách, gật đầu: “Chào cậu.”
Giang Tự Xuyên cũng nghiêng đầu nhìn cô, đưa tay ra: “Chào cô.”
Lương Thi Nhĩ khựng lại giây lát, bắt tay anh.
Tiếp đó, Ôn Diệp Lam lần lượt giới thiệu cho Lương Thi Nhĩ ba người còn lại trong ban nhạc, ngoài ca sĩ chính ra thì còn có tay trống Tạ Thanh Hãn, keyboard Trình Tiểu Xương, tay bass Nhậm Kha.
Lương Thi Nhĩ không hay nghe nhạc của những ban nhạc kiểu mới này, nhưng qua lời Ôn Diệp Lam, cô biết được hơn một năm nay Blue Lion rất nổi tiếng trong giới trẻ, những buổi live và Festival âm nhạc có họ tham gia chắc chắn sẽ rất sôi động.
“Chị Diệp Lam, chị đừng chỉ giới thiệu bọn tôi với chị gái này chứ, chị còn chưa giới thiệu chị ấy với bọn tôi mà! Chị có cô bạn thân xinh đẹp thế này sao không thấy chị dẫn ra ngoài ăn cơm bao giờ thế?” Tay bass Nhậm Kha chính là chàng trai có khuôn mặt baby.
Ôn Diệp Lam lườm cậu ta: “Làm gì, giới thiệu sớm thì sao? Cậu có thể làm gì chứ?”
Nhậm Kha gãi đầu: “Thì, thì làm quen thôi mà.”
“Được rồi được rồi, vậy tôi giới thiệu nhé. Đây là bạn học đại học của tôi, cũng là bạn thân của tôi, cô ấy tên là Lương Thi Nhĩ. Cậu phải ngoan ngoãn gọi một tiếng chị Thi Nhĩ. Còn nữa, cô ấy đã kết hôn rồi, cậu đừng có nghĩ linh tinh.”
“Hả? Kết hôn rồi?” Mắt Nhậm Kha trợn tròn, mấy người bên cạnh cậu ta cũng nhìn sang, bao gồm cả Giang Tự Xuyên. Ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt cô, dường như cũng có chút kinh ngạc.
Nhưng cũng không trách họ được, thời buổi này người ở thành phố lớn kết hôn muộn, mà hôm nay Lương Thi Nhĩ lại để mặt mộc không trang điểm, nhìn có vẻ trẻ hơn.
“Thi Nhĩ, cô bao nhiêu tuổi mà đã kết hôn rồi?” Nhậm Kha hỏi.
Ôn Diệp Lam: “Ê ê ê, hỏi tuổi con gái là bất lịch sự đấy nhé.”
Nhậm Kha: “Ồ… tôi chỉ nghĩ Thi Nhĩ trông như hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, trạc tuổi tôi thôi.”
Lương Thi Nhĩ thì không để tâm, hơn nữa nói cô trông như hai mươi hai, hai mươi ba tuổi cũng là lời khen, bèn cười nói: “Tôi ba mươi rồi, cảm ơn cậu đã khen.”
“Ba mươi? Thật sao?”
Ôn Diệp Lam nói: “Tôi đã bảo là phải gọi cô ấy là chị rồi còn gì, ai bảo cậu gọi Thi Nhĩ.”
Nhậm Kha cười haha: “OKOK, chị, chị Thi Nhĩ.”
Sau một hồi trò chuyện ngắn ngủi, các món lẩu cũng đã được dọn lên đầy đủ.
Ôn Diệp Lam và Chương Nghiêu đều là người thích ăn cay, trước đây mỗi khi ra ngoài ăn lẩu, bọn họ đều gọi lẩu uyên ương để Lương Thi Nhĩ có thể ăn được.
Bình thường phần nước lẩu thanh đạm hầu như đều do một mình Lương Thi Nhĩ ăn, hôm nay hiếm khi bên này lại có thêm một người dùng.
“Cô có muốn gắp thịt bò không, miếng vừa rồi hình như tôi gắp mất rồi.” Sau khi Lương Thi Nhĩ mò mẫm mấy lần, cô nghe thấy Giang Tự Xuyên ngồi đối diện có chút áy náy nói với cô.
Lương Thi Nhĩ nói: “Không sao, tôi bỏ thêm vào.”
“Để tôi làm cho.”
Giang Tự Xuyên cầm đũa chung gắp vài miếng thịt bỏ vào: “Cô còn muốn ăn gì nữa không?”
“Tôi tự làm được rồi, cảm ơn cậu.”
“Không sao, tiện tay thôi.” Giang Tự Xuyên vừa nói vừa bỏ thêm một ít đồ ăn từ các đĩa khác vào.
Bởi vì bên này chỉ có hai người họ ăn, nên những thứ anh bỏ vào sau đó cũng chỉ vừa đủ cho hai người. Anh bỏ vào rất kịp thời mà số lượng cũng vừa đủ, thế nên sau đó Lương Thi Nhĩ chỉ việc ăn thôi.
Đêm dần khuya, vài chai bia đã cạn, mọi người trò chuyện rôm rả.
Trên bàn ăn chỉ có Lương Thi Nhĩ là ít nói nhất, cô vừa lặng lẽ ăn vừa có chút lơ đãng.
Ăn được bảy phần no thì cô đặt đũa xuống, vô tình liếc nhìn điện thoại, phát hiện Quý Bạc Thần gửi tin nhắn cho cô: [Anh đến đón em, ăn xong thì gọi cho anh.]
Tin nhắn được gửi cách đây năm phút, Lương Thi Nhĩ nhìn thoáng qua, không trả lời.
Điện thoại được nhét lại vào túi xách.
“Vậy kết hôn có tốt không, tôi cũng muốn kết hôn sớm!”
Vì hôn lễ của Ôn Diệp Lam sắp đến rồi nên mọi người lại bàn đến chuyện kết hôn. Nhậm Kha có gương mặt baby đặt lon bia xuống bàn, giọng điệu hỏi han đầy mong đợi.
Giang Tự Xuyên liếc nhìn cậu ta, cười nói: “Bạn gái còn chưa có mà đã nghĩ đến chuyện kết hôn?”
“Chậc, thì tôi lo liệu cho tương lai thôi mà.” Nhậm Kha nhìn về phía Ôn Diệp Lam, “Chị, rốt cuộc kết hôn có tốt không?”
Ôn Diệp Lam: “Tôi vẫn chưa kết hôn, làm sao tôi biết được.”
“Vậy chị Thi Nhĩ nói xem!”
Trong những người có mặt ở đây, ngoài Lương Thi Nhĩ ra thì chưa ai kết hôn cả, thế nên vấn đề này chỉ có thể hỏi cô.
Lương Thi Nhĩ ngẩn người, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Vẫn là Ôn Diệp Lam đã ngà ngà say giành nói trước: “Người khác kết hôn có tốt hay không thì tôi không biết, nhưng chị em tôi kết hôn thì tuyệt đối là tốt, bọn họ là một cặp đôi trời sinh, trai tài gái sắc!”
“Phải không, anh rể tốt thế cơ à? Đẹp trai lắm sao?”
“Đẹp trai, sao lại không đẹp trai cho được. Hồi đại học cậu ấy là nam thần của khoa chúng tôi đấy.” Chương Nghiêu vừa nhắc đến chuyện này thì hăng hái hẳn lên, dù sao anh ấy cũng là người chứng kiến tình yêu của cặp đôi hoàn hảo này.
“Hồi đại học hai người họ yêu đương nồng nhiệt lắm, khiến người khác phải ghen tị nổ mắt. À này Thi Nhĩ, anh vẫn còn nhớ cái lúc Bạc Thần theo đuổi em đã dùng trăm phương ngàn kế như thế nào, có lần còn bắn pháo hoa ở sân thể dục cho em nữa, em còn nhớ không? Cả nửa trường đều nhìn thấy tên em được viết trên bầu trời, chỉ vì chuyện này mà cả đám bọn anh bị bảo vệ đuổi bắt, suýt nữa bị kỷ luật!”
Ôn Diệp Lam: “Đúng đúng đúng, em nhớ chuyện này. Em còn nhớ lần đó Quý Bạc Thần đã trực tiếp tỏ tình với Thi Nhĩ ở buổi dạ hội đêm giao thừa. Chậc, lúc đó có biết bao nữ sinh trong trường tan nát cõi lòng.”
“Không chỉ nữ sinh tan nát cõi lòng đâu, sau khi Thi Nhĩ đồng ý, nam sinh cũng đau khổ lắm đấy.” Chương Nghiêu nói, “Nhưng mà đau khổ thì đau khổ, mọi người đều hiểu rõ bọn họ mới là những mảnh ghép hoàn hảo của nhau! Vừa xinh đẹp vừa có năng lực, lại còn là người địa phương có gia cảnh tốt! Hoàn toàn giống như hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích…”
Hoàng tử và công chúa.
Trong làn hơi nước mờ mịt, dòng suy nghĩ của Lương Thi Nhĩ bị kéo theo, có chút ngẩn ngơ.
Kết cục của những câu chuyện cổ tích là hoàng tử và công chúa tay trong tay bước vào lễ đường, từ đó sống hạnh phúc mãi về sau.
Nhưng… trong những ngoại truyện chưa viết, họ có thật sự mãi mãi hạnh phúc không?