Phá Kén - Chap 77
Chương 77
Lần này đổi lại là Hạ Diên Điệp tước vũ khí đầu hàng trước.
Pháo hoa bên ngoài cửa sổ sát đất vẫn chưa dừng lại, giống như một màn biểu diễn pháo hoa hoành tráng không được báo trước, trong màn đêm có vô số người giơ camera lên quay phim lại, vừa thán phục vừa cầu nguyện.
Một nửa số hot search của thành phố đang bàn tán rằng đây là đại thiếu gia nhà ai cầu hôn mà chơi lớn như vậy.
Và Hạ Diên Điệp hoàn toàn không biết những chuyện này.
Ít nhất là lúc này.
Pháo hoa rực rỡ là thế, và cô cũng giống như đang ở giữa màn pháo hoa kia, nhịp tim như bị che đậy, hơi thở bị bao phủ, năm giác quan bị chiếm lấy.
Cảm giác và sự kết nối với thế giới dường như đều nằm trong môi lưỡi người nọ.
Tối nay đến lượt anh điều khiển mọi buồn vui hờn giận của cô, muốn gì lấy đó.
Hạ Diên Điệp thử chạy trốn vài lần, hoặc lùi lại hoặc ẩn nấp, nhưng đều không thành công, lần nào cũng bị anh dễ dàng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh rồi đè lên hai bên rìa lạnh lẽo. Cô không phân biệt được là bồn tắm lớn hay là đá sứ bên cạnh bể bơi, lạnh đến mức khiến cô rùng mình mới có thể đổi lấy một ánh nhìn dưới mái tóc đen nhánh của anh.
Đôi mắt kia lẽ ra nên trầm lắng nhưng lúc này lại nhuốm đầy dục vọng xấu xa.
Ngay cả lúc anh giương mắt, động tác cũng không ngừng.
Hạ Diên Điệp cuối cùng cũng đầu hàng, vừa run rẩy quay mặt đi, giọng đứt quãng gọi anh là chồng, vừa cầu xin anh dừng lại.
Sau đó Hạ Diên Điệp phát hiện, cô sai rồi.
Lúc Du Liệt vén tấm vải che đậy lên, để lộ ra cái giếng sâu không thấy đáy trong trái tim với cô, khi đó lý trí của anh đã sớm bị nuốt chửng, hóa thành một kẻ điên không điểm dừng.
Người điên sẽ không dừng lại, trừ khi sụp đổ hoặc tận hứng.
Vì thế Du Liệt tận hứng, Hồ Ly sụp đổ.
–
Một giấc ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.
Hồ Ly bị nghiền nát tam quan vẫn ỉu xìu nằm trong tấm chăn mềm mại, không chịu mở mắt.
….Hủy diệt hết luôn đi, cái thế giới xấu hổ này.
Nhưng ngặt nỗi người nào đó như có tâm linh tương thông với cô.
Trước khi Hạ Diên Điệp nghẹn chết trong chăn, cửa phòng ngủ bị mở ra, có người giẫm lên tấm thảm mềm mại lặng lẽ đi vào, đến trước giường rồi dừng lại, gập đầu gối ngồi xổm xuống.
Đối diện với sườn mặt Hồ Ly đang cố gắng cuộn mình.
Trong bóng tối, nhìn lông mi Hạ Diên Điệp run rẩy, cổ họng Du Liệt tràn ra tiếng cười khẽ: “Rõ ràng đã tỉnh mà còn giả bộ ngủ?”
“……Chưa tỉnh. Chết rồi.”
Hạ Diên Điệp quật cường nhắm hai mắt lại: “Xấu hổ muốn chết.”
Ý cười tràn ngập trong ánh mắt người nọ, nhuốm lên cả đuôi mắt: “Xấu hổ gì chứ, em cũng đâu có làm gì.”
“…..”
Nhìn cô gái vùi mình trong chăn chỉ để lộ ra một góc gương mặt, Du Liệt nhịn không được mỉm cười giơ tay, ngón tay điểm nhẹ lên sống mũi cô, chọc cho lông mi cô run lên mới xoay đi nhéo má cô.
Anh nở nụ cười tản mạn: “Không phải đều là anh làm sao?”
Không biết là bởi vì lời nói của anh hay là sự đụng chạm, hai má Hạ Diên Điệp dưới bụng ngón tay của anh hơi ấm lên.
“….”
Hạ Diên Điệp không dám mở mắt.
Cô thật sự không thể đối mặt với Du Liệt.
Nhưng cô cũng không muốn nhắm mắt.
Cũng bởi vì một câu nói của anh, hình ảnh cô vất vả lắm mới quên đi lại xuất hiện trong đầu, tất cả đều là bể tắm sương mù trong phòng tắm, người nọ quỳ gối trước người cô, ánh mắt trầm tĩnh mà tràn đầy dục vọng, dây dưa không dứt.
“!”
Trong chăn mềm có một tiếng rên rỉ xấu hổ đến cực điểm, một góc gương mặt lộ ra ngoài cuối cùng cũng bị chăn đắp lại, Hạ Diên Điệp cuộn chăn cố gắng “trốn” sang bên giường bên kia.
“Kén tằm” trên giường còn chưa kịp lùi ra ngoài mười cm.
Du Liệt mỉm cười đứng dậy khỏi giường, co đầu gối dài lên, một chân dài khác vừa nhấc lên đã khóa “kén tằm” dưới thân. Anh buông tay, dịu dàng kéo “kén tằm” lên rồi mở miệng.
“Ngoan nào.” Du Liệt dỗ dành, “Ra ngoài ăn cơm.”
“Không ăn đâu. Em muốn nhịn đói ba ngày để tạ tội.”
“Em tạ tội cái gì?”
“Tạ tội thay cho anh.” Câu này dường như đang nghiến răng.
Du Liệt tức giận đến bật cười, mở kén ra để lộ đầu Hồ Ly lông xù, cúi người hôn lên mái tóc dài mềm mại rối bời của cô: “Vậy anh sẽ tự tạ tội, không cần em làm thay. Ra ngoài ăn cơm nào.”
Hạ Diên Điệp không nói gì, nhân cơ hội chui xuống phía dưới chăn, cố gắng thoát xác.
Nhưng không thoát được.
Cách tấm chăn, cô nghe thấy Du Liệt thở sâu một hơi, sau đó đè nén lại.
Hạ Diên Điệp phát hiện ra điều gì đó.
Không đợi cô ngẫm lại, Du Liệt cuối cùng cũng không còn dịu dàng nữa, mạnh mẽ lột vỏ kén ra. Cánh tay trắng nõn gầy gò ép chặt vào mái tóc đen dài như lông quạ.
Du Liệt dùng một tay giữ chặt cổ tay cô, dễ dàng lại tùy hứng.
Anh cúi người xuống, nhéo nhẹ chiếc cằm của Hồ Ly rốt cuộc cũng chịu mở mắt, ép cô quay thẳng người lại, nhìn vào ánh mắt anh.
“Tối hôm qua anh tự giải quyết.” Du Liệt cười rủ mắt: “Em không muốn dậy sớm trả nợ chứ?”
“!”
Hai má Hồ Ly đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Còn đỏ đến độ trước nay chưa từng có.
Dưới vẻ mặt xấu hổ phẫn nộ, đôi màu hổ phách đó gần như chỉ trong vài giây nhìn chằm chằm anh cũng bởi vì xấu hổ cực độ mà phủ kín sương mù.
Chưa bao giờ thấy cô né tránh như vậy, Du Liệt cũng có chút thán phục: “Thật sự không thể chấp nhận được sao? Mọi lần làm đến bước cuối cùng cũng không thấy em phản ứng lớn như vậy.”
“Chuyện đó đâu giống nhau.”
Hạ Diên Điệp gần như cắn răng rầm rì từng câu từng chữ.
“Có gì không giống?”
“!”
Hạ Diên Điệp tức giận, đôi mắt ướt sũng cho anh một ánh mắt “Anh còn dám hỏi”.
Đáng tiếc vừa mới liếc qua đôi môi đỏ mọng của Du Liệt, da đầu cô đã nổ tung, hoảng loạn quay mặt đi.
Du Liệt ngừng hai giây, buồn bực nở nụ cười.
Anh ép cô cúi người xuống, “Xem ra những chuyện anh làm với em, chưa kể đến xấu hổ, ngọai trừ hưng phấn ra thì không có thêm cảm giác gì nữa.”
Hạ Diên Điệp không thể nhịn được nữa ôm chặt lấy anh: “Anh đừng nói nữa.”
Sau đó, vừa chạm vào đôi môi mỏng của anh, cô đã có cảm giác như phải bỏng, tốc độ di chuyển nhanh hơn lúc rời đi, hoảng hốt thu lại.
Du Liệt càng khó nén nụ cười, lông mi dài run rẩy khép lại: “Vậy em nói xem, rốt cuộc có chỗ nào khác biệt?”
“……..”
Hạ Diên Điệp bị Du Liệt quấn quít tra tấn rất lâu, cuối cùng tuyệt vọng xác định trước khi cô không nói anh sẽ không buông tha cô, lúc này mới vùi vào chăn buồn bực nói ra.
Giọng nói của Hồ Ly cách lớp chăn vốn đã mơ hồ, giờ phút này lại càng nhỏ càng đứt đoạn, khó phân biệt được, nhưng Du Liệt vẫn rút ra được mấy từ mấu chốt từ trong đó.
Anh phân biệt rõ ràng, sau khi xác nhận thì hơi nhướng mày.
“Lấy lòng và nhục nhã?”
Du Liệt có chút bất ngờ, dùng nụ cười làm tan đi vẻ hoang mang trên đuôi mắt, anh nhẹ nhàng ấn chăn xuống, giữ chặt “kén tằm” nói xong đã muốn chạy mất, sau đó chậm rãi vén một góc chăn lên: “Chuyện trên giường anh vốn đã cố hết sức muốn lấy lòng em, về phần nhục nhã, ai làm nhục ai?”
Hồ Ly bị ép lộ ra hai mắt, nhưng ngay cả đuôi mắt cũng thấm đỏ, cố gắng quay mặt đi không nhìn anh: “……Anh nói xem.”
Cô ngập ngừng vài giây, thật sự rất nan giải: “Anh thật sự không cảm thấy chút nào ——”
Cảm giác xấu hổ vẫn khiến Hạ Diên Điệp không thể nói hết được câu này.
Nghe hiểu câu trả lời, Du Liệt thấp giọng cười, giả vờ đùa giỡn: “À, thì ra em muốn nhục nhã anh sao?”
“!”
Hồ Ly dựng lông, xoay người lại: “Rõ ràng là chính anh muốn làm còn không chịu ngừng lại.”
Du Liệt buồn cười: “Nếu đã như vậy, tại sao lại gọi là nhục nhã? Chẳng lẽ, anh cầu xin em làm nhục anh sao?”
Hạ Diên Điệp sắp bị đuối chết vì tiếng cười trêu chọc của anh rồi.
Cô lại muốn kéo chăn đắp lên đỉnh đầu.
Nhưng lần này chưa kịp làm đã Du Liệt sớm phát hiện, anh đè cô lại, ‘khóa’ cô vào giường, cúi đầu mỉm cười hôn lên cằm cô: “Không sao, anh không nghĩ vậy, cho nên anh làm là được rồi.”
Trước khi hôn lên môi cô, Du Liệt dừng lại vài giây, kéo người lên hỏi: “Có cần anh đi đánh răng súc miệng lần nữa không?”
“!”
Trong lòng Hạ Diên Điệp vô cớ sinh ra chút buồn bực.
Cô nắm chặt áo sơ mi của anh rồi kéo người xuống, chủ động tiến lên hôn môi anh, sau đó mới nằm ngã xuống, phát cáu với anh: “Em chỉ cảm thấy khó chấp nhận, nhưng không có ý ghét bỏ anh.”
Du Liệt bật cười.
Vì thế bữa sáng muộn rốt cuộc cũng có thể bắt đầu.
Vẫn ở trong phòng ăn, Hạ Diên Điệp cầm dao cắt thức ăn, không nhịn được ngước mắt nhìn sang người nào đó chỉ nhìn chằm chằm cô: “Anh ăn chưa?”
“Chưa.”
“Vậy sao anh không ăn đi?” Hạ Diên Điệp chỉ về phía bàn ăn trước mặt anh.
Du Liệt rủ cánh tay, cười nói: “Không phải em bảo anh tuyệt thực ba ngày để tạ tội sao?”
“….. Không được nhắc tới nữa.”
Vừa hòa hoãn không bao lâu, hai má của Hồ Ly lại phiếm hồng.
Nhưng mà trong một bữa cơm trưa im lặng, Hạ Diên Điệp vẫn là người không nhịn được trước, thỉnh thoảng cô len lén liếc nhìn Du Liệt, sau đó trước khi bị anh phát hiện lại cuống quít rũ mắt.
Bị giày vò như vậy vài lần, Du Liệt có chút bất đắc dĩ, buông bộ đồ ăn trong tay xuống.
Cổ tay anh vừa nhấc lên, dễ dàng nắm lấy cằm của Hồ Ly đang cúi đầu: “Còn trốn cơ đấy?”
“Em không hề.” Hạ Diên Điệp chột dạ dời mắt đi.
“Đang suy nghĩ gì vậy, nói anh nghe xem.” Ngón tay Du Liệt chậm rãi cọ vào hàm dưới của cô, như đùa giỡn hoặc trêu chọc.
Hạ Diên Điệp đẩy tay anh ra, im lặng vài giây mới nói: “Em chỉ muốn hỏi một câu.”
“Ừm.”
“Anh, cũng muốn, đúng không?”
Đợi một lúc lâu không thấy phần tiếp theo, Du Liệt bất đắc dĩ nở nụ cười: “Muốn cái gì, em nói rõ đi chứ.”
“Thì,” Hồ Ly còn chưa nói xong, hai má đã bắt đầu đỏ bừng, cô dời mắt đi, cắn miếng bánh bao để che dấu cảm xúc, ậm ừ như đang càu nhàu: “Muốn em cũng làm như vậy với anh.”
Du Liệt ngẩn ra.
Vài giây sau anh mới bỗng nhiên hoàn hồn, lông mi rũ xuống, vội vàng đến mức có vài phần chật vật, nhưng lại dùng một nụ cười nhẹ nhàng ra vẻ để che đậy: “Em chắc chắn?”
“Em nói là chỉ hỏi thôi.” Hồ Ly đỏ mặt hung hăng đáp trả: “Anh nghĩ cũng đừng nghĩ đến.”
Hồ Ly lúc thẹn quá hóa giận sẽ rất mạnh miệng.
Rõ ràng là cô hỏi.
“Em hỏi rồi lại không cho anh nghĩ.” Du Liệt bật cười, kéo ghế dựa lại gần, “Đây có tính là điều khoản ngang ngược đầu tiên sau khi kết hôn không?”
Hồ Ly ngang ngược làm bộ như không nghe thấy.
Du Liệt bị cô làm phân tâm, dứt khoát đứng dậy đi sắp xếp chuyện đi thử váy cưới vào buổi chiều. Trước khi đi, anh dừng lại bên cạnh bàn ăn, gõ nhẹ vào đầu Hồ Ly đang trầm tư.
“Anh không muốn, em cũng đừng nghĩ đến.”
“Vì sao?” Hạ Diên Điệp không nhìn anh, chậm rãi cầm lấy ly sữa uống một ngụm: “Anh không thích à?”
“……”
Đỉnh đầu bỗng nhiên im lặng không có động tĩnh.
Hạ Diên Điệp đợi hai giây nhưng vẫn không nghe thấy gì, cô không nhịn được ngước mắt lên, bất ngờ đối diện với ánh mắt sâu kín của Du Liệt. Không để cô nhìn hết cảm xúc hỗn loạn trong đáy mắt mình, Du Liệt đã khép hờ mi mắt, thuận thế chống tay lên lưng ghế cô, khom lưng hôn lên khóe môi cô.
“Thích, nhưng không được.” Anh rủ mắt nhìn vào đôi môi đỏ mọng của cô, ánh mắt giống hệt như màu mực: “Anh sẽ hưng phấn đến phát điên, đến chính anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.”
Hạ Diên Điệp khẽ nghiêng đầu.
Ở sâu trong đáy mắt cô gái nhẹ nhàng hiện lên sự hiếu thắng và tò mò đã ăn sâu trong bản tính Hồ Ly.
“Cho nên, nếu không muốn ‘chết’.” Du Liệt buông tay, khẽ nhéo gáy Hạ Diên Điệp, “Thì em đừng nghĩ đến, cũng đừng thử.”
“Ừm.”
Hồ Ly tỏ ra ngoan ngoãn, vỗ vào móng vuốt đằng sau gáy cô: “Em không nghĩ đến.”
–
Lễ cưới của hai người cuối cùng được ấn định vào tháng 6.
Ngay trong khu nghỉ dưỡng đó.
Ảnh cưới vốn là định đi Châu Âu chụp, nhưng đúng lúc lịch làm việc của hai người lại kín mít.
Series Phùng Thước của Công nghệ kỹ thuật Helena chính thức đi vào sản xuất, tên lửa tái chế mới của Phùng Thước 1 cũng bước vào giai đoạn nghiên cứu phát triển đầu, Du Liệt gần như ở trung tâm nghiên cứu phát triển của Bắc Thành và Giang Thành, cơ sở chế tạo thông minh của Thương Thành và mấy nơi khác, bay tới bay lui không ngừng.
Phòng làm việc phiên dịch “Lam Điệp” của Hạ Diên Điệp cũng chính thức khai trương, đang là thời kỳ mới thành lập nên cũng có một đống công việc chồng chất như núi.
Hết cách, buổi chụp ảnh cưới đành phải hoãn lại đến sau hôn lễ, sắp xếp luôn trong tuần trăng mật trong và ngoài nước của hai người.
Còn ảnh cưới dùng trong hôn lễ vốn định đổi thành video thì lại được nhân viên tổ chức hôn lễ làm thành một buổi “Phỏng vấn thót tim”.
Cuộc phỏng vấn được thực hiện một tuần trước đám cưới.
Trong lịch trình làm việc còn dày đặc hơn cả giờ học cấp ba của hai người, bọn họ chọn ra một thời gian rảnh rỗi khó khăn để hai người cùng xuất hiện, bèn quyết định sau tám giờ tối hôm đó, ở trước sô pha trong nhà.
Máy quay được nâng lên trước khi cửa mở.
Người dẫn chương trình chuyên nghiệp nhấn chuông cửa, cười rạng rỡ nhìn vào máy ảnh: “Chúng ta cùng nhau đoán xem sẽ là ai mở cửa đây?”
Giọng nói đùa bên ngoài: “Khả năng bảo mẫu trông nhà cao hơn nhỉ?”
MC xấu hổ: “Ồ.”
Lại là giọng nói bên ngoài, nhưng lần này lại bình tĩnh phủ nhận: “Sẽ không đâu.”
Ống kính vừa xoay chuyển.
Gương mặt của trợ lý đặc biệt họ Chu của Du Liệt cũng đồng thời xuất hiện, anh ấy nâng kính lên: “Trong nhà anh Du không có bảo mẫu, cũng không để nhân viên phục vụ hành chính ở lại sau sáu giờ chiều.”
“Ồ? Vì sao vậy?”
Trợ lý Chu mỉm cười không nói gì.
Không đợi đề tài lại tiếp tục, cửa nhà bị người ta mở ra, Du Liệt chỉ mặc áo ngủ màu đen ở nhà hơi cau mày, trên khuôn mặt trắng lạnh hiện rõ sự mất kiên nhẫn.
Sau khi nhìn thấy đội ngũ nhiếp ảnh đông đúc ngoài cửa, anh lại trở nên lạnh lùng thờ ơ.
Anh liếc nhìn một vòng, ánh mắt rơi vào trên người trợ lý Chu duy nhất quen biết.
“Chuyện gì đây?” Du Liệt nhẹ nhàng đóng cửa, ngăn người ngoài nhìn vào, hờ hững liếc nhìn mọi người: “Chín giờ đêm, xét nhà à?”
Người dẫn chương trình đang tươi cười bỗng nín thở, vô tội quay đầu.
Trợ lý Chu vẫn mỉm cười: “Là chụp ảnh hôn lễ, đã nói với anh rồi mà.”
“Cậu nói rồi, nhưng tôi không đồng ý.” Du Liệt hờ hững ngăn cản.
“Là ý của ông cụ.” Trợ lý Chu dùng hai tay nâng di động lên: “Hay là, anh thử nói chuyện với ông cụ xem.”
“…..”
Ngẫm lại thời gian và sức lực phải trì hoãn có lẽ còn dài hơn một buổi quay phim, hơn nữa hậu quả còn khó lường.
Du Liệt nhẫn nhịn xoa xoa cổ, chân dài mở rộng cánh cửa, xoay người vào trong: “Vào đi.”
MC cẩn thận đi theo trợ lý Chu: “Hình như hôm nay tâm trạng của anh Du không được tốt lắm thì phải?”
Trợ lý Chu gật đầu, sau đó lắc đầu: “Không sao, lát nữa sẽ ổn thôi.”
“? “
MC lúc này vẫn chưa hiểu rõ ý tứ của lời này.
Cho đến khi máy quay lén lút chui vào phòng ngủ một nửa, trong ống kính lắc lư là người phụ nữ mặc áo ngủ màu trắng bị người đàn ông trước giường khom lưng “đào người” từ trong chăn mềm mại ra.
“Đừng mà…. em đang ngủ bù.”
Hồ Ly giãy dụa xoay người, thuận thế đạp nhẹ lên lưng Du Liệt.
Chưa kịp đặt chân xuống đã bị người nọ cầm lấy mắt cá chân trắng như tuyết, kéo nhẹ vào trong ngực mấy cm. Người đàn ông đưa lưng về phía ống kính của bọn họ vừa rồi còn lạnh nhạt như một khối đá vụn ngọc, lúc này giọng nói lại dịu dàng trìu mến, cúi người xuống chạm nhẹ vào cổ cô gái như đang dỗ dành: “Lát nữa lại ngủ tiếp, được không?”
“Ồ.”
——Đây là MC trong ống kính.
“……”
Hiện tại đang là ngày diễn ra hôn lễ, các vị khách ở hiện trường đang xem video trên màn hình lớn.
Trong phòng chuẩn bị hôn lễ, Hạ Diên Điệp cũng đồng thời xem video này trên màn hình nhỏ, thiếu chút nữa nhảy dựng khỏi ghế trang điểm.
Hồ Ly đỏ bừng hai má vừa tìm điều khiển từ xa khắp nơi vừa phát điên:
“Không phải đã nói là mấy đoạn này đều cắt bỏ sao!”
Kiều Xuân Thụ bên cạnh làm phù dâu vui mừng khôn xiết: “Phía sau vẫn còn nhiều đoạn muốn cắt à?”
“?”
Hạ Diên Điệp được nhắc nhở bỗng nhiên cứng đờ, sau đó tuyệt vọng đỡ trán, cô dựa vào sô pha, vùi mặt, nhưng không giấu được vành tai đỏ ngầu.
“Đừng gọi tớ nữa.” Hồ Ly khoát móng vuốt, “Chiếu xong tớ sẽ dậy.”