Phá Kén - Chap 58 -1
Chương 58 -1 : Kẻ phản bội – Đêm nay, không say không về
Câu trả lời này thực sự nằm ngoài dự đoán.
Hạ Diên Điệp sửng sốt giây lát, có chút buồn cười: “Loại chuyện vớ vẩn này mà cũng có người tin à?”
La Hiểu Tuyết: “Nhưng mà không biết Thiên Truyền bên kia là như thế nào, hình như bọn họ thật sự lấy được một số thông tin liên quan đến dự án nghiên cứu và thảo luận lần này của chúng ta và Công nghệ kỹ thuật Helena, còn được sử dụng trong phần phân tích báo cáo nội bộ của công ty, điều này mới liên quan đến phía chúng ta. Tôi đã nhờ bạn bè ở Thiên Truyền xem thử ảnh chụp màn hình, tuy rằng không phải tài liệu cơ mật, nhưng chắc chắn là tài liệu không công khai được thỏa thuận bảo mật.”
“Thiên Truyền có tài liệu nội bộ của Công nghệ kỹ thuật Helena cũng không có gì kỳ lạ, bản thân họ cũng có dự án hợp tác dịch thuật.”
Hạ Diên Điệp nhắc nhở: “Cuối tuần đầu tiên cô ở nhà dưỡng bệnh, hôm đó chúng tôi cùng ban lãnh đạo cấp cao của Công nghệ kỹ thuật Helena đi tiếp khách nước ngoài, phần phiên dịch đồng thời trong cuộc họp đặc biệt ngày hôm đó của bọn họ là do Thiên Truyền hoàn thành.”
Lạc Hiểu Tuyết kinh ngạc: “Ý của cô là, tài liệu đó không phải do phía chúng ta tiết lộ mà là sau khi có người nhìn thấy đã cố ý dẫn dắt gây rối?”
Hạ Diên Điệp nhẹ nhàng dang tay ra, tỏ vẻ bản thân cô cũng không chắc chắn.
“Nếu là như vậy, kẻ đứng đằng sau gây rối thật sự rất ghê gớm.” La Hiểu Tuyết hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn về phía tổ 2: “Nếu không phải một công ty lớn như Thiên Truyền, tổ dự án chúng ta thật sự là nước cạn để lộ sơ hở.”
Hạ Diên Điệp nghe được lời này không khỏi mỉm cười: “Câu này của cô hình như đều mắng cả tổ chúng ta.”
“Hả?”
Lạc Hiểu Tuyết sửng sốt: “Cũng đúng, phủi phủi, tôi chỉ tức giận vì có người giở trò mờ ám sau lưng thôi.”
“Không sao đâu, cây ngay không sợ chết đứng. Hơn nữa, nếu chỉ có chút tin đồn như vậy thì giám đốc Tiền và tổng giám đốc Đinh cũng sẽ không tin.”
“Nói vậy cũng đúng, nhưng dù sao tôi vẫn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản, nội dung thư nặc dung kia cụ thể thế nào chỉ có mình giám đốc Tiền biết….”
“Không sao cả, đã là giả thì không thể thành thật được.”
Hạ Diên Điệp trấn an: “Ngày mai là cuộc họp định kỳ vào thứ tư hàng tuần, nếu thật sự quan trọng, tôi sẽ làm sáng tỏ trong cuộc họp.”
“Vậy cũng được.”
Lạc Hiểu Tuyết đi theo Hạ Diên Điệp ra ngoài, trước khi đi ra ngoài còn có chút do dự quay đầu lại, thấp giọng hỏi: “Cô không định công khai mối quan hệ của mình với vị kia của Helena sao?”
Bước chân của Hạ Diên Điệp dừng lại.
Lạc Hiểu Tuyết: “Nếu như có thể tiết lộ mối quan hệ của hai người, vậy thì kẻ đứng sau tung tin đồn này sẽ trở thành trò cười.”
“…Không đáng.”
“Hả?”
Hạ Diên Điệp rũ mắt xuống, nhẹ nhàng cười nói: “Dù sao anh ấy cũng được coi là một nửa nhân vật nổi tiếng, ngành này của chúng ta có liên quan đến nhiều ngành công nghiệp khác nhau, một khi tiết lộ ở công ty, vậy chỉ sợ không bao lâu nữa mọi người sẽ biết hết.”
“Người khác biết không phải tốt hơn sao?” La Hiểu Tuyết nở nụ cười mờ ám: “Nếu như tôi có thể có được một người như vậy, tôi chỉ ước cả thế giới đều biết.”
Hạ Diên Điệp bất đắc dĩ: “Trọng tâm của Công nghệ kỹ thuật Helena từ tháng Sáu cho đến cuối năm đều đặt ở vòng kêu gọi đầu tư Pre-C+, cũng như chạy thử và phóng Phùng Thước số 1 lần nữa. Tôi không hy vọng trong khoảng thời gian này anh ấy sẽ lên một số tờ báo lá cải giải trí vì tôi chứ không phải về tin tức của Công nghệ kỹ thuật Helena. Càng không hy vọng trong lúc anh ấy ra ngoài công tác khảo sát sẽ bị phân tâm vì những chuyện này.”
“Được rồi.” La Hiểu Tuyết thở dài: “Vợ của ông chủ doanh nghiệp lớn phải lo lắng quá nhiều chuyện.”
Hạ Diên Điệp dở khóc dở cười: “Thứ nhất, chúng tôi còn chưa đến giai đoạn đó. Thứ hai, trước khi làm bạn gái của anh ấy, tôi còn là phiên dịch viên của công ty chúng ta —— cho dù chỉ lo lắng cho bản thân mình, tôi cũng hy vọng sẽ được lên báo vì thành quả công việc chứ không phải bị người ta coi như đề tài trò chuyện trong lúc rảnh rỗi.”
“Chậc chậc, nhìn sự giác ngộ này của tổ trưởng chúng ta xem, cô nói xem cô còn trẻ tuổi như vậy, rốt cuộc đã trải qua những gì rồi?”
“Bớt câu cá đi, làm việc thôi.”
Hạ Diên Điệp làm như không nghe thấy câu nói đùa kia, liếc nhìn La Hiểu Tuyết rồi quay người trở lại khu vực làm việc.
Cô vốn cho rằng đây chỉ là tin đồn vô căn cứ, chỉ lan truyền trong phạm vi nhỏ.
Cho đến tối hôm đó, Kiều Xuân Thụ đến đón cô đi ăn lẩu, thuận tiện tổ chức tiệc ăn mừng vì dự án nghiên cứu và thảo luận mà cô phải lăn qua lộn lại suốt ba tháng qua để hoàn thành chuẩn bị đến giai đoạn “đấu thầu”.
Trong lúc đó, vậy mà Kiều Xuân Thụ đã hỏi về vấn đề này.
Hạ Diên Điệp bất đắc dĩ: “Rốt cuộc công ty luật của các cậu cách công ty bọn tớ 28km hay là 28 mét vậy? Sao chuyện gì bên chỗ tớ cậu cũng có thể nghe được?”
“Xui là ngành của bọn tớ cũng giống như ngành của các cậu, kết nối với toàn bộ các ngành công ngiệp, hơn nữa luật sư phụ thuộc vào chuyện thông tin linh hoạt này để kiếm cơm mà.” Kiều Xuân Thụ bày ra dáng vẻ đắc ý ‘tớ đây đã luyện thành’: “Chút trình độ này mà tớ còn không có, làm sao nắm bắt được tài liệu để bào chữa? Thế nào, lúc này đã thể hiện sự có lợi khi có một người bạn luật sư rồi phải không?”
Hạ Diên Điệp nói: “Tớ đã thành mục tiêu khách hàng của cậu rồi sao?”
“Cậu nghĩ thế nào?”
Kiều Xuân Thụ thẳng thắn nói: “Tài liệu không bí mật nhưng không thể công khai, liên quan đến thỏa thuận bảo mật, vấn đề này không lớn không nhỏ. Bình thường mà nói, một gã khổng lồ như Công nghệ kỹ thuật Helena sẽ không so đo với một công ty nhỏ mà toàn bộ người trong công ty đó cộng lại còn không bằng một nữa phòng kỹ thuật của họ, nhưng chắc chắn không thể tránh được chuyện sếp của bọn họ sẽ có ác cảm với cậu.”
“Lạch cạch.”
Hạ Diên Điệp làm rơi miếng đậu hủ vào bát nước sốt mè, bàn tay run lên.
Hồ Ly có chút chột dạ: “Ừm…. cũng chưa đến mức như vậy.”
Cô suýt chút nữa quên mất.
—— Đóng quân ở trụ sở chính của công nghệ kỹ thuật Helena trong suốt một tháng qua, mỗi ngày cô đều cùng tổ nhỏ của mình xem xét tài liệu, lập hồ sơ, tham dự các cuộc họp, bận rộn đến mức xoay vòng vòng, căn bản không có thời gian liên lạc với Kiều Xuân Thụ.
Kiều Xuân Thụ cũng rất chu đáo mà không quấy rầy.
Cho nên, cô ấy vẫn chưa biết.
Kiều Xuân Thụ không quá nhạy cảm, đến lúc này vẫn không nhận ra cảm xúc của Hạ Diên Điệp có chút thay đổi nhỏ: “Sao lại không đến mức như vậy? Giữa người yêu cũ với nhau, đặc biệt là với một người xấu xa ăn sạch rồi vỗ mông bỏ chạy như cậu, gặp mặt một lần nữa còn không bằng làm hòa với kẻ thù truyền kiếp.”
Luật sư Kiều nói xong, đưa cốc đồ nước tới, chạm nhẹ vào mép cốc của Hạ Diệp Điệp một cách đầy thông cảm: “Du Liệt không lột một lớp da để trả thù cậu thì cũng coi như cậu ta nhân từ rồi.”
Cầm chiếc cốc trên tay, Hạ Diên Điệp cứng đờ khi bị buộc phải nhớ đến “cơn ác mộng” cuối tuần trước.
Anh không chỉ…
Nhưng mà.
Khách quan mà nói.
Hạ Diên Điệp không thể không thừa nhân, với tư cách bạn trai cũ bị cô tàn nhẫn vứt bỏ, sau khi hai người trùng phùng, sự “trả thù” của Du Liệt đối với cô dường như chỉ dừng lại ở sự thờ ơ.
Phải chăng anh đã chấp nhận cô quá dễ dàng?
Làm tổn thương người khác, cô luôn khắc ghi trong lòng, khó mà sa vào lần nữa. Nhìn ngôi nhà của anh, những bức tranh về tiêu bản bướm của anh, có lẽ anh đã phải chịu đựng nhiều hơn cô trong đoạn tình cảm này.
Vậy thì tại sao anh có thể tha thứ cho cô dễ dàng như vậy.
Hoặc là anh vẫn chưa…
“Này, sao đột nhiên im lặng như vậy? Sợ rồi à?” Kiều Xuân Thụ khua khoắng tay trước mắt cô.
Hạ Diên Điệp tỉnh lại, cô khẽ siết chặt đũa: “Cậu cảm thấy, đáng lẽ anh ấy nên trả thù tớ thế nào?”
“Ah?”
Kiều Xuân Thụ sửng sốt.
Chờ đến khi cô ấy ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Hạ Diên Điệp, Kiều Xuân Thụ mới khẳng định bản thân không nghe lầm, cô ấy do dự giây lát: “Nếu như hèn hạ một chút mà nói thì sẽ mượn công việc gây khó dễ cho cậu, làm cậu phải xấu hổ. Lần này cậu tự đưa mình đến cửa làm bên B cho người ta, tớ cảm thấy vô cùng can đảm, Du Liệt không chỉnh đốn cậu chứ?”
“Không có.” Hạ Diên Điệp khựng lại, vẫn biện hộ: “Anh ấy không phải là người không phân biệt được chuyện riêng và công việc.”
Kiều Xuân Thụ cau mày: “Cũng đúng, vậy nếu như cao tay hơn mà nói, sẽ ăn miếng trả miếng, đòn lại trả đòn.”
“?”
Hạ Diên Điệp chậm rãi ngước mắt lên.
Kiều Xuân Thụ tinh nghịch đưa tay ra, trêu chọc cằm Hạ Diên Điệp: “Nếu tớ là Du Liệt, bạn gái cũ trở thành một người xinh đẹp thế này, vậy thì dù thế nào tớ cũng phải kéo người về bên cạnh, giả vờ tình cảm sâu đậm một thời gian, chờ thời cơ đến sẽ dứt khoát vứt bỏ người ta —— trả thù năm đó!”
“…”
Hạ Diên Điệp không hề trốn tránh, cũng không có phản ứng.
Ngược lại khiến Kiều Xuân Thụ đang trêu chọc cô sửng sốt: “Không phải cậu đang nghiêm túc đó chứ, tớ chỉ nói đùa thôi ——”
“Tớ và Du Liệt đã quay lại với nhau rồi.”
“——”
Âm thành và biểu cảm của Kiều Xuân Thư đột nhiên khựng lại: “???”
Phải mất mấy chục giây sau Kiều Xuân Thụ mới tiêu hóa được tin tức kinh thiên động địa này.
“Chờ một chút, để tớ load đã.”
Luật sư Kiều vừa nặng nề ôm đầu vừa đau khổ cúi đầu, phải mất thêm nửa phút nữa cô ấy mới ngẩng lên: “Nói cách khác, sau khi cậu liên lạc lại với cậu ta vì dự án của Công nghệ kỹ thuật Helena, Du Liệt không hề gây khó dễ hay trả thù cậu, mà ngược lại còn —— quay lại với cậu?”
“Ừm.”
Hạ Diên Điệp suy nghĩ giây lát, bình tĩnh nói: “Nhưng mà vào ngày bọn tớ quay lại với nhau, anh ấy đã nói đợi anh ấy chán rồi, bọn tớ lại chia tay.”
Kiều Xuân Thụ kinh ngạc há hốc miệng: “Rõ ràng cậu ta quay lại là để trả thù… cậu, vẫn, đồng ý?”
“Ừm.”
“Ơ kìa, tại sao chứ?” Kiều Xuân Thụ cố gắng ngậm miệng lại: “Đổi lại là một kẻ hám tiền hoặc thèm muốn con người của cậu ta thì tớ có thể hiểu được, dù sao một núi vàng lớn như vậy, không dựa vào đó thì dựa vào đâu —— nhưng mà cậu, cậu không phải người như thế, tại sao lại lãng phí bản thân mình??”
“Bởi vì anh ấy nói đúng, quả thật tớ đã nợ anh ấy quá nhiều.”
Hạ Diên Điệp dừng lại giây lát, chậm rãi buông đôi đũa trong tay ra, khóe mắt từ từ cong lên: “Hơn nữa, tớ cũng thèm muốn con người này.”
Thèm muốn đến mức…..
Sau khi bà của cô qua đời, cô đã từng sống trong những ngày tháng đen tối và vô vọng nhất, đoạn ghi âm giọng nói trầm khàn mang tiếng cười của anh được phát đi phát lại vô số lần trong điện thoại di động chính là sợi dây thừng duy nhất có thể kéo cô trở lại.
Vì vậy, đêm hôm đó anh chỉ cần đưa cho cô một chiếc thang ọp ẹp, đã có thể khiến cô bước xuống khỏi đài cao đạo đức của mình, nóng lòng muốn chạy về phía anh.
Kiều Xuân Thụ đau khổ che mặt: “Được rồi, tớ vẫn không thể hiểu được trò chơi của mấy đôi tình nhân các cậu. Lùi một bước tiến vạn bước, ngủ với kiểu người cực phẩm như Du Liệt cũng không thiệt thòi, cậu vui vẻ là tốt rồi.”
Cô ấy buông tay xuống, vẻ mặt hung dữ: “Nhưng quản lý trái tim của cậu tử tế cho tớ! Tớ sẽ không thu nhận người chị em bị tan nát cõi lòng đâu!”
Hạ Diên Điệp bình tĩnh cầm đũa lên, gắp một chiếc bánh mousse lạnh hình trái tim trên đĩa ở bên cạnh lên, đặt vào đĩa của Kiều Xuân Thụ.
Sau đó cô bình tĩnh nói: “Không thể quản được.”
Kiều Xuân Thụ tuyệt vọng ôm đầu: “Cũng đúng, nếu không thì cậu ta cũng không phải là Du Liệt. Bây giờ mỗi năm hội học sinh trường cấp ba Tân Đức họp lớp lại, đều có rất nhiều người nhắc tới cậu ta.”
“…”
Hạ Diên Điệp im lặng đặt đũa xuống, nhẹ nhàng ôm lấy má, cụp mắt.
Thật sự rất kỳ lạ. Nếu như Kiều Xuân Thụ không nhắc đến, cô gần như đã quên mất những lời mà Du Liệt nói tối hôm đó.
Có lẽ bởi vì ở bên cạnh anh quá tuyệt vời, giống như bong bóng bay lên bầu trời từng bước một, ngày càng cao hơn, ngày càng nhẹ nhàng hơn, mà suýt nữa quên mất một khi bong bóng vỡ nát, cô sẽ rơi xuống đất.
Bên dưới là núi cao biển rộng, đủ để khiến cô chết không toàn thây.
Nếu vậy thì phải làm sao bây giờ?
“Vậy cậu định làm thế nào?” Lời nói của Kiều Xuân Thụ vang vọng trong lòng cô.
Trong giây phút đó, Hạ Diên Điệp cũng nghe được câu trả lời trong lòng mình.
“Mặc kệ đi.” Hạ Diên Điệp học được từ đang hot nhất dạo gần đây: “Tới đâu hay tới đó.”
Kiều Xuân Thụ hung hăng trừng mắt liếc nhìn cô qua kẽ ngón tay: “Cậu có biết người như cậu hoàn toàn không liên quan gì đến từ này không?”
Sau đó cô ấy nhìn thấy Hạ Diên Điệp ở phía đối diện cụp mắt xuống, mỉm cười.
Rất nhẹ nhàng bình đạm, giống như một bức tranh sơn thủy màu mực tao nhã trên giấy Tuyên Thành mềm mại, bất chợt một giọt mực nhỏ xuống tạo nên một đóa hoa thật nhạt.
Ngay lập tức khiến toàn bộ bức tranh trở nên sống động.
“Tớ muốn đánh cực một lần nữa, Kiều Kiều.”
“Đánh cược cái gì?” Kiều Xuân Thụ có chút giận dỗi: “Đánh cược cậu ta có phải một kẻ cặn bã hay không sao? Nhưng nếu thật sự yêu đến khắc cốt ghi tâm, tại sao còn nói những lời đó để ép buộc cậu ở bên cậu ta?”
Hạ Diên Điệp khẽ bật cười, nâng cốc thủy tinh lên.
Chiếc cốc phản chiếu ánh sáng màu đỏ rực rỡ của đồng hồ: “Cứ đánh cược thôi, dù lần này có phải tan xương nát thịt, tớ cũng có thể ghép lại bản thân từng mảnh từng mảnh một.”
“——”
Kiều Xuân Thụ nghẹn ngào.
Một lúc lâu sau, cô ấy thở dài một tiếng, nâng cốc lên chạm cốc với cô: “Tốt nhất là như vậy.”
–