Phá Kén - Chap 48 -1
Chương 48-1
Hạ Diên Điệp đột nhiên sinh ra một ý nghĩ mà trước nay chưa từng có, đó là muốn bản thân bị ốm một trận thật nặng
Tốt nhất là giống như Du Liệt.
Ốm tới hôn mê, sốt cao, ý thức và lý trí đều trong trạng thái mơ hồ thì mới không thể phân biệt được giữa thực và mơ, giữa hiện tại và quá khứ.
Chỉ có như vậy mới có thể không cần nghĩ, không cần quan tâm gì nữa, chỉ cần trầm luân theo trái tim và bản năng là được rồi.
Đáng tiếc là cô không thể làm được.
Cánh tay cô bị nắm chặt đau tới chết lặng, áo choàng tắm bị kéo lỏng ra.
Ẩn mình dưới ngọn núi tuyết là dòng suối xanh nhạt uốn khúc, trên lớp tuyết phủ bên cạnh dòng suối có điểm xuyết mấy cánh mai đỏ nhạt, giống những hoa văn nhuộm trên gấm.
Khi ngón tay thon dài của Du Liệt nắm lấy dây lưng của áo choàng tắm, muốn giật mạnh nó ra.
“Anh có vợ sắp cưới rồi, Du Liệt.”
Hạ Diên Điệp bị đè dưới người anh, nói với giọng run rẩy.
Cô vừa nói xong thì người đang ôm cô chợt cứng đờ.
Hạ Diên Điệp không phân biệt được điều gì khiến lòng cô đau hơn, là lời cô nói hay là phản ứng của Du Liệt sau khi nghe những lời đó.
Những ngón tay đang giữ cổ tay cô bỗng nhiên lỏng ra, lực kìm giữ như muốn bóp nát cô đã biến mất tám chín phần.
Du Liệt như bừng tỉnh sau cơn mơ.
Từ lâu anh đã quen với việc vào mỗi đêm mưa, những hồi ức từng được cho là đẹp nhất và ảo ảnh của người mà anh yêu nhất kéo anh vào cơn ác mộng không thể trốn thoát kia.
Sau bảy năm, đây là lần đầu tiên giấc mơ và hiện thực được kết nối với nhau.
Suýt nữa thì anh đã xâm phạm cô.
Đáng sợ hơn là rõ ràng lúc này Du Liệt đã tỉnh táo lại, anh nhìn những dấu vết trên làn da trắng nõn dưới chiếc áo choàng tắm bị anh kéo xốc xếch, nhìn khuôn mặt mà anh vuốt ve và hôn suốt ngày dài lại tới đêm thâu của cô. Dục vọng khó ngăn chặn ở trong đáy lòng và chỗ sâu nhất trên cơ thể không tiêu giảm mà còn tăng, hơn nữa còn đang tăng lên một cách điên cuồng.
Vậy mà anh lại thật sự muốn thừa dịp bị ốm phát điên một lần, nhốt cô trên chiếc giường này, trong căn phòng này. Anh muốn làm cô không đi được bất cứ nơi nào trừ dưới người và trong lòng anh.
Đạo lý, tình cảm, bao dung, tích luỹ sức mạnh, cảm thông hay chờ đợi gì đó dứt khoát không quan tâm nữa.
Thứ mà đêm nay anh khó che giấu nhất… chính là anh vô cùng muốn cô.
Mấy giây căng thẳng tới khó thở trôi qua.
Chiếc đèn đọc sách ở đầu giường bị liên luỵ, nó bị cánh tay nổi gân xanh đang giơ lên giữ chặt rồi hung hăng đè vào hốc tường.
Công tắc được gạt lên, đèn tự động tắt ngúm.
Tầm nhìn trước mắt Hạ Diên Điệp bỗng mất đi gần hết nguồn sáng, cô chỉ cảm nhận được hơi nóng thiêu đốt ở phía trên đã dần rời xa, rồi nghe thấy Du Liệt lặng lẽ đứng dậy rời khỏi giường.
Anh dừng lại bên cạnh giường chốc lát.
Tia sáng mỏng manh xuyên qua khe cửa phòng tắm, chỉ phác họa ra vóc người cao lớn của Du Liệt một cách mơ hồ, không đủ để thấy rõ vẻ mặt và phản ứng của anh.
Theo bản năng, Hạ Diên Điệp cảm thấy anh đang đứng bên cạnh giường cúi xuống nhìn mình với ánh mắt u ám đáng sợ.
Một hai giây sau, cuối cùng Du Liệt vẫn quay người.
Anh lặng lẽ bước vào phòng tắm.
–
Khoá của vòi sen được mở ra.
Dòng nước lạnh buốt đổ xuống ào ào, xối thẳng vào người, chỉ mấy giây sau nhiệt độ cực nóng trong cơ thể được được đè ép xuống.
Dưới ánh đèn chói lóa của phòng tắm, Du Liệt chậm rãi khép đôi mi ướt đẫm lại, cuối cùng những ngón tay nắm chặt buông ở bên hông cũng thả lỏng ra.
Trong nhóm sáng lập Công nghệ kỹ thuật Helena, ai cũng biết một điều:
Người sáng lập trẻ tuổi và tài năng của họ là người thừa kế đời thứ hai của tập đoàn lập dị nhất trên đời này.
Khác với những cậu ấm thiếu gia chỉ biết dựa vào gia thế để luôn được nhàn nhã, thong dong và hưởng thụ, Du Liệt hoàn toàn là một người nghiện công việc. Trong giai đoạn quan trọng của bất cứ dự án nào, anh đều gần như không ngủ không nghỉ, liều mạng như giữ khách quý khi dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không có đường sống và cũng chẳng để đường lui.
Trong lĩnh vực kỹ thuật, anh là một người khổ hạnh, thực hành vững vàng tới cực hạn. Trong lĩnh vực kinh doanh, anh cũng có thể là một kẻ liều lĩnh được ăn cả ngã về không.
Nhưng chỉ vào những đêm mưa, người cuồng công việc chỉ ngủ ba tiếng mỗi ngày trong suốt một tuần và gần như luôn xuất hiện trong tầm mắt của nhân viên dù ở bất cứ đâu đã biến mất. Thay vào đó, anh giống như một con thú bị nhốt chỉ có thể trốn sâu trong lòng đất, chỉ muốn trốn trong nhà, ngay cả cửa sổ cũng đóng kín mít, đèn cũng tắt đi. Bản sonata được bật to nhất để át đi tiếng mưa rơi.
Chỉ có như vậy anh mới không bị ác mộng quấy nhiễu.
Đêm nay là một giấc mộng đã mất từ lâu.
Cơn mưa đêm như trút nước, khi biết tin về Hạ Diên Điệp thì anh đang ở biệt thự của mình ở ngoại ô Thương Thành, người trợ lý đưa anh về đã quay lại khách sạn trong thành phố từ lâu.
Trời mưa như thác, bên ngoài cơ sở sản xuất càng về khuya càng vắng vẻ.
Nghĩ đến việc cô ở đó một mình không biết đêm nay sẽ đi đâu hoặc xảy ra chuyện gì khiến Du Liệt sợ và không kiềm chế được hơn là cơn ác mộng.
Đây là lần đầu tiên trong bảy năm, Du Liệt đích thân lái xe vào một đêm mưa, may mà trời mưa to nên trên đường ít người và xe cộ. Nếu không anh có thể lái xe được tới phía ngoài cơ sở sản xuất mà không bị thương đã là vô cùng may mắn rồi.
Nhưng những gì xảy ra tiếp theo đã nằm ngoài tầm kiểm soát.
Trong bảy năm qua, Du Liệt đã gặp vô số ác mộng, nhưng chưa một lần cô ở bên cạnh anh. Trong lúc mê man vì sốt cao, theo bản năng anh vẫn cho rằng cô chỉ là một ảo ảnh trong mộng như trước.
Suýt chút nữa…
Du Liệt tựa người vào bức tường lát gạch lạnh lẽo.
Anh nhớ rõ lúc tỉnh dậy, anh đã thô bạo cởi dây áo choàng tắm quanh eo Hạ Diên Điệp, núi tuyết như ẩn như hiện dưới lớp áo.
Chỉ còn thiếu một chút nữa.
Anh sẽ làm chuyện không thể cứu vãn với cô.
Nếu Du Liệt thực sự làm vậy thì con bướm của anh sẽ biến mất khỏi thế giới của anh một lần nữa.
Nhưng anh vẫn tiếp tục đắm mình trong những suy nghĩ ảo tưởng của mình.
Có lẽ anh đã điên rồi.
“…”
Gò má Du Liệt khẽ run lên, anh hạ tay xuống, vặn khoá nước sang mức lạnh nhất.
Anh đã chờ đợi trong đêm dài dằng dặc thế này trong suốt bảy năm, đợi thêm mấy ngày đêm nữa nữa có là gì.
Anh cần bình minh sắp tới.
Du Liệt muốn con bướm của anh không còn lý do gì để bay ra khỏi thế giới của anh nữa.
Trong tiếng nước vòi hoa sen mơ hồ truyền ra từ phòng tắm, Hạ Diên Điệp ủ rũ, lặng lẽ nằm trên chiếc giường mềm mại của khách sạn không muốn động đậy.
Nếu căn phòng này không phải do cô đặt.
Nếu không phải cô không thể dùng chứng minh thư của mình đặt căn phòng thứ hai.
Nếu không phải bộ quần áo cô mặc vừa được giặt sạch và đang phơi ở cạnh tủ quần áo trong khu phơi đồ trong phòng tắm.
Thì bây giờ cô đã muốn chạy trốn rồi.
Không biết Du Liệt sẽ nghĩ sao về cô. Một cô bạn gái cũ vô liêm sỉ lợi dụng lúc anh đang sốt cao ý thức mơ mồ, cố ý thuê một gian phòng thừa nước đục thả câu, muốn mượn cơ hội lên giường để quay lại?
Và nếu Du Hoài Cẩn biết cô gái năm xưa thề son sắt sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Du Liệt nữa, bây giờ còn chưa trả xong nợ đã không đợi được muốn bò lên giường con trai ông ấy…
Vậy thì chắc chắn cô không còn mặt mũi nào sống trên đời, chỉ có thể dùng cái chết để tạ tội.
Hạ Diên Điệp khẽ thở dài, gác cổ tay lên cái trán hơi nóng.
Cảm giác lạnh buốt truyền từ mặt đồng hồ tới khiến cảm xúc của cô dừng lại.
Hạ Diên Điệp khẽ nhướng mi, khóe mắt hơi nhếch lên, đầu ngón tay khẽ lướt trên mép của mặt đồng hồ.
Sau khi lướt đi lướt lại vài vòng, tâm trạng của cô cũng bình phục lại.
Dẫu sao cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Đó chỉ là một tai nạn ngẫu nhiên thôi, không có gì to tát cả.
Ngày mai ra khỏi cánh cửa này, Du Liệt vẫn sẽ là người sáng lập Helena, người cách xa một trời một vực mà cô chẳng thể với tới. Cô cũng sẽ là bên B của một dự án cực nhỏ trong vô số dự án hợp tác của công ty anh, là một cô người yêu cũ nhỏ bé không đáng nhắc tới trong vô số khách qua đường trong cuộc đời anh.
Cứ như vậy cũng tốt.
Hạ Diên Điệp chậm rãi làm công tác tư tưởng cho mình, sau đó buộc lại áo choàng tắm rồi ngồi trên giường khách sạn.
Khi kéo cổ áo choàng tắm lại, Hạ Diên Điệp khẽ xuýt xoa.
Cô dùng đầu ngón tay cẩn thận chạm vào bên cạnh cổ.
Không có máu, nhưng nếu dùng vải thô chà xát thì sẽ hơi đau.
… Du Liệt là chó à?
Hạ Diên Điệp oán thầm, cô vợ chưa cưới danh môn thế gia quen được nuông chiều kia sao có thể chịu được tình tình sớm nắng chiều mưa của anh chứ. Hạ Diên Điệp kiệt sức không để ý tới sự đau xót như tự ngược nơi đáy lòng.
Cô đứng dậy khỏi giường, bật đèn trong phòng lên.
Sau khi dọn dẹp xong chiếc giường trông như hiện trường vụ án, năng lượng tích lũy ngắn ngủi của Hạ Diên Điệp lại cạn kiệt. Lần này, dạ dày cô thực sự cồn cào kháng nghị, âm thanh đủ để đánh thức khách trọ ở phòng kế bên.
Thế là Hạ Diên Điệp ngồi trên sofa, bóc thanh năng lượng ăn để xoa dịu cái bụng trống rỗng.
Mười phút sau.
Cô cau mày nhìn ly đồ uống nóng trên tay rồi nhìn về hướng phòng tắm.
Giống như mười phút trước, ngoại trừ tiếng nước chảy róc rách ra thì không có một chút động tĩnh nào.
… Không phải ngất xỉu rồi đấy chứ?
Dù cảm thấy khả năng đó rất nhỏ nhưng sắc mặt của Hạ Diên Điệp vẫn hơi thay đổi.
Cô dùng khăn giấy lau tay, đứng dậy đi về phía cửa phòng tắm.
“Sếp…Du?”
Những gì vừa trải qua khiến tạm thời cô thấy hơi khó để duy trì xưng hô này.
Một cảm giác tội lỗi kỳ lạ đang xâm chiếm Hạ Diên Điệp.
Rõ ràng vừa rồi, cùng lắm cô được xem như một người bị hại không thể phản kháng ngay được.
Trong phòng tắm vẫn chỉ có tiếng nước.
Im lặng, không có tiếng đáp lại.
Trong mắt Hạ Diên Điệp có chút hoảng hốt, cô vô thức giơ tay lên, năm ngón tay đặt lên cửa trượt bằng gỗ của phòng tắm: “Du Liệt?”
“…”
“Du Liệt, anh không sao chứ?”
“…”
“Nếu anh không nói gì, tôi sẽ đi vào đấy!”
“…”
Trong phòng tắm vẫn chỉ có tiếng nước.
Chút kiên nhẫn cuối cùng của Hạ Diên Điệp chuyển thành lo lắng, tay cô dùng sức định kéo cửa ra mà không do dự nữa.
“Xoẹt.”
Cô chẳng tốn chút sức nào.
Cửa trượt phòng tắm được kéo ra từ bên trong.
Ánh sáng từ trong cửa đột ngột chiếu ra khiến Hạ Diên Điệp đang đứng ở trong hành lang tối tăm vô thức né về phía có Du Liệt che chắn.
Sau đó cô hoàn hồn lại, do dự rồi ngước mắt lên.
Người đàn ông vẫn mặc áo sơ mi và quần dài, nhưng dường như chưa từng cởi ra mà cứ thế đứng dưới vòi hoa sen. Mái tóc ướt nước rũ xuống, đôi mắt đen láy pha chút ửng đỏ, vì ngược sáng nên không thể phân biệt được trong đó là sự nóng bỏng hay lạnh giá.
Cửa vừa mở anh đã đứng ngay phía sau cửa, chỉ cách cô chưa tới 20 centimet. Hạ Diên Điệp gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể ướt sũng kia.
Là lạnh lẽo.
Chút lý trí vừa khôi phục của Hạ Diên Điệp lập tức bị đông cứng và biến mất.
“Anh đang bị sốt đấy.” Mỗi câu mỗi chữ của cô như nhóm lên đốm lửa trong đôi mắt màu hổ phách trong veo xinh đẹp đang ngước nhìn anh của cô: “Bây giờ còn đi tắm nước lạnh, anh điên rồi à?”
“…”
Du Liệt im lặng nhìn cô.
Dường như đôi mắt đen như mực vừa bị hơi nước đóng băng của anh đã tan ra, lại đen hơn một phần, cặp lông mi run lên rồi rủ xuống tạo thành một đường cong lạnh lẽo.
“Cô Hạ, cô quên rồi sao?” Anh khàn giọng nói: “Cô đã nói rồi mà, chúng ta chỉ có quan hệ công việc, thế thì cũng không cần giả vờ quan tâm nhau làm gì.”
Trong giọng nói của anh lộ ra chút trầm trầm của giọng mũi.
Hạ Diên Điệp tức giận đến cắn môi: “Nếu anh Du chết trong phòng tôi như thế này thì ngoài công việc còn phải thêm mối quan hệ giữa nạn nhân và nghi phạm nữa đấy.”
“…”
Cô lười tranh cãi với người đàn ông bị sốt tới hỏng não này.
Hạ Diên Điệp quay người lại, tức giận tới mức mặt trở nên lạnh lùng. Cô đi tới cạnh tủ quần áo, mở tủ rồi lấy một cái áo choàng tắm bên trong ra.
Hạ Diên Điệp cầm chiếc áo choàng tắm quay người lại, có hơi run rẩy.
Du Liệt đã ra ngoài, tựa người vào bức tường trước cửa phòng tắm chật hẹp, anh ngước đôi mắt dưới làn tóc đen ướt đẫm lặng lẽ nhìn cô.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt kia khiến cô cảm thấy vắng lặng và tràn ngập tình cảm như từng quen thuộc.
Hạ Diên Điệp hơi sững người, hoảng hốt né tránh ánh mắt của anh.
Thế là cô lén liếc nhìn anh.
Sau đó, cô giật nảy mình.
Chiếc áo sơ mi trắng của Du Liệt ướt đẫm nước, lúc này nó hoàn toàn dán sát vào da thịt của anh, ngay cả phần cơ bụng, từ phần đường nhân ngư thon dài xuôi xuống dưới cũng được phác hoạ vô cùng rõ nét. Hết thảy cảnh tượng mê người như ẩn như hiện trong chiếc quần dài màu đen.
Hạ Diên Điệp nhìn vào vị trí tim Du Liệt.
Phần áo sơ mi ở đó nửa dán vào người nửa phồng ra ngoài, trên làn da trắng nhợt có một mảng màu xanh lam.
Hình dáng của nó bị chiếc áo sơ mi và nước làm mờ nhưng chắc đó là một hình xăm.
…Du Liệt, xăm mình?
Đặt người và sự vật lại với nhau, Hạ Diên Điệp gần như nghi ngờ bản thân cũng bị sốt tới sinh ra ảo giác.
Nếu không dựa vào ấn tượng của cô về vị đại thiếu gia sạch sẽ, kiêu ngạo không nhiễm bụi trần của bảy năm trước, dù thế nào Hạ Diên Điệp cũng không thể tưởng tượng dưới tình huống nào, anh lại cho phép người khác dùng những chiếc kim xăm có màu sắc sặc sỡ với mình.
Anh hẳn ghét loại chuyện này nhất mới đúng.
Hạ Diên Điệp còn nhớ hồi cấp 3 Kiều Xuân Thụ có cho cô xem một bài đăng trên diễn đàn. Trong đó có thảo luận về đồ trang sức thời thượng. Chẳng biết ai đó đã nhắc tới Du Liệt, nếu vị đại thiếu gia này bấm một cái khuyên trên vành tai và đeo một chiếc khuyên kim cương đen, kết hợp với khuôn mặt lạnh lùng kia nhất định sẽ vô cùng thu hút.
Bên dưới còn có hàng trăm bình luận phụ hoạ, đề tài này đột nhiên trở thành đề tài hot trong trường. Nghe nói còn truyền tới tai chính chủ.
Đại thiếu gia còn chẳng thèm ngước mắt đã lạnh nhạt từ chối.
Bấm khuyên tai chỉ đâm một nhát kim.
Hình xăm lớn như vậy sẽ phải đâm bao nhiêu mũi?
Hạ Diên Điệp chớp mắt, định bước tới gần nhìn lần nữa để xác nhận không phải mình bị ảo giác.
Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
Trong huyền quan yên tĩnh, hai người đều im lặng.
Du Liệt lạnh lùng ngước mắt lên: “Muộn thế này rồi, cô còn có bạn cùng phòng khác à?”
“?”