Phá Kén - Chap 39 - 2
Ngày hôm đó, trong cửa phòng nổi lên một đợt sóng lớn, thế giới ngoài cửa cũng là sóng thần trời long đất lở.
Ông Canh chưa bao giờ trực tiếp tham dự vào việc học tập và cuộc sống của Du Liệt, nhưng đêm đó ông cũng nổi giận. Nếu không phải ở nơi Bắc Thành xa xôi thì chắc đêm đó lửa giận của ông cụ đã lan tới trước cửa nhà. Du Hoài Cẩn đi công tác ở nước ngoài cũng không bình tĩnh nổi, gọi vô số cuộc gọi vệ tinh hàng hải nhưng Du Liệt không nghe máy. Du Hoài Cẩn tức đến mức ra lệnh cưỡng chế bảo dì Triệu nhốt anh trong nhà. Ông ấy chưa về tới nhà thì không cho Du Liệt đi đâu hết.
Thậm chí Hạ Diên Điệp còn nhận được tin nhắn của Kiều Xuân Thụ hỏi có thật là Du Liệt bỏ thi đi đến đồn công an hay không? Trong trường đang đồn ầm lên nhưng lại không có tin tức khẳng định.
Hạ Diên Điệp không biết Du Liệt làm thế nào, nhưng trong tin đồn đó không hề nhắc đến cô.
Du Hoài Cẩn cũng nói được làm được…
Ngày hôm sau, Du Liệt đi chạy bộ buổi sáng, còn chưa rời khỏi biệt thự thì đã bị hai nhân viên bảo vệ mặc vest đen chặn lại ở lối vào.
Hạ Diên Điệp đang định đi xuống nhà ăn sáng thì nghe thấy một giọng nam xa lạ từ ngoài cửa vào, cung kính nhưng lạnh lùng: “Cậu Du Liệt, xin đừng làm khó chúng tôi. Đây là việc của chúng tôi.”
“Chủ tịch Du đã nói tài đánh đấm của cậu không tệ, nhưng bên ngoài biệt thự còn có những đồng nghiệp khác. Cho dù có đánh với chúng tôi, cậu cũng không thể ra khỏi biệt thự được đâu.”
Hạ Diên Điệp nghe vậy thì lo lắng Du Liệt xung đột với bọn họ, vội vàng xuống lầu, chạy ngang qua bình phong, vừa bước xuống hai bậc…
“Chạy cái gì?”
Hạ Diên Điệp ngẩng đầu.
Cô thấy Du Liệt đi vòng từ cửa trước quay lại, khi đi ngang qua ghế sofa thì nói với cô: “Còn ngại ngã chưa đủ đau à?”
Thấy anh quay lại, Hạ Diên Điệp đi chậm lại, nói: “Tôi sợ cậu và bọn họ…”
Du Liệt đã đi tới trước mặt cô, nghe vậy khẽ cười.
“Tôi có phải là người bạo lực đâu?” Anh kéo một chiếc ghế ở bàn ăn ra: “Ngoại trừ một kẻ cặn bã nào đó, cậu đã từng thấy tôi đánh ai chưa?”
Ánh mắt Hạ Diên Điệp tối xuống: “Xin lỗi.”
“?” Du Liệt quay người lại: “Xin lỗi vì chuyện gì?”
“Là vì tôi nên cậu và Đinh… ưm?”
Một chiếc bánh bao mỏng vỏ được Du Liệt nhét vào miệng Hồ Ly.
Anh đặt đũa xuống, uể oải dựa vào bàn ăn, quay người sang một bên: “Suy ngược trở lại, cũng vì tôi nên cậu mới bị hai anh em nhà kia để mắt tới. Cậu ôm trách nhiệm vào người làm gì?”
Anh nhẹ giọng nói, nói xong còn liếc nhìn ra cửa: “Cho dù Du Hoài Cẩn có trở về thì chuyện này cũng không liên quan gì đến cậu. Những gì cậu nói đều là vô nghĩa…”
Du Liệt quay lại liếc nhìn chiếc áo đồng phục Hạ Diên Điệp đang mặc…
Chiếc áo sơ mi đồng phục học sinh hôm nay của cô được cài cúc đến tận nút trên cùng, trên chiếc cổ mảnh khảnh có mấy chỗ còn dán băng cá nhân cỡ lớn.
Nhưng vẫn còn một chỗ không thể che giấu hoàn toàn.
Ở góc dưới bên phải của băng cá nhân, vết đỏ bị che một nửa như ẩn như hiện, giống như những cánh hoa tàn quyến rũ trên chiếc cổ trắng nõn của thiếu nữ.
Đôi mắt Du Liệt run rẩy dữ dội.
Thế là đôi chân dài đang dựa vào lưng ghế bàn ăn đột nhiên đứng thẳng lên, Du Liệt bước hai bước về phía thiếu nữ, tiến vào điểm mù trong tầm mắt của hai người bảo vệ.
Anh đưa tay lên, ngón tay móc vào khuy áo bằng dây lụa bị cài chặt trên cổ áo thiếu nữ.
Hạ Diên Điệp hoảng sợ muốn lui về phía sau: “Cậu…”
“Suỵt.”
Du Liệt nhẹ nhàng siết lấy khuy áo bằng dây lụa của cô rồi kéo về phía mình.
Dưới đôi mắt đen nhánh của anh, so với lực mạnh yếu thì cái kéo này giống lực hút nào đó hơn.
Trước khi trầm luân lần nữa, Hạ Diên Điệp hoàn hồn lại, vô thức đưa tay chạm vào đôi môi sắp bị Du Liệt hôn: “Du Liệt.” Thiếu nữ tỉnh hồn, giọng nói nghe có vẻ hơi khó chịu, nhưng cô sợ làm tổn thương anh, chỉ có thể cố gắng dịu giọng: “Chờ một chút, tôi muốn nói với cậu về chuyện sau này.”
Du Liệt dừng lại, cụp mắt xuống, mỉm cười.
Tựa như bất đắc dĩ xen lẫn chút đùa cợt nhàn nhạt.
Hạ Diên Điệp hơi khó chịu, ngước mắt nhìn anh: “Sao cậu lại cười?”
“Cười bản thân tôi.” Du Liệt đứng thẳng lên, đè nén ý nghĩ bắt nạt cô: “Rõ ràng là tôi rất ghét những người lúc nào cũng lý trí quá mức, đặt lợi ích lên hàng đầu, sao lại dính ngay phải cậu nhỉ?”
Hạ Diên Điệp cứng người.
Du Liệt hạ tay xuống, nắm lấy cổ tay Hạ Diên Điệp rồi xoay người lại.
Anh thản nhiên mỉm cười kéo người trở lại bàn ăn: “Sao thế, cậu không phục à? Cậu nghĩ trong số những người ngang hàng mà tôi biết, có người lúc nào cũng so bì được mất như cậu hả Hồ Ly?”
“…”
Hạ Diên Điệp biết anh vô ý nhưng cô cũng không khỏi sững người.
Cô đã suy nghĩ suốt đêm qua, thậm chí cả trong giấc mơ, thế nhưng Hạ Diên Điệp vẫn không biết phải giải thích thế nào với anh. Trong môi trường trưởng thành hoàn toàn trái ngược của cô và anh, cuộc đời cô đi tới đây nhưng vẫn chòng chành vô định như một chiếc thuyền con, cô không thể nào thích làm gì thì làm. Hạ Diên Điệp vẫn không dám đi sai một bước, vì cô sợ bây giờ mình không trả nổi cái giá kia.
Nhưng cô không thể giải thích được, không thể nói thành lời.
Vì Hạ Diên Điệp biết rất rõ điều đó.
Khi Du Liệt bỏ thi rời đi, anh đã đặt cược vào nhiều điều hơn chỉ một bài thi, không ai có thể trả lời cho anh con đường phía trước là sói đói hay vách đá đang chờ, anh chỉ dũng cảm và quyết tâm hơn cô rất nhiều.
Sở dĩ đại thiếu gia trở thành đại thiếu gia không chỉ vì xuất thân gia tộc đặc biệt, khí chất kiêu ngạo mà còn là trái tim vừa cứng vừa mềm như vàng, không nhuốm bụi trần.
Nó chưa bao giờ tự ti hay khiếp nhược, luôn xông lên phía trước và không bao giờ biết lui bước.
Đây chính là sự khác biệt thực sự giữa anh và cô.
Nhiều năm sau, Hạ Diên Điệp vẫn còn nhớ tới một buổi sáng bình thường mà có lẽ đã biến mất trong trí nhớ của Du Liệt từ lâu.
Hạ Diên Điệp nghĩ, cũng chính vào ngày này, cô đã thực sự nhìn thấy “cầu thang” giữa anh và cô… Đó là khoảng cách không thể xóa nhòa đã khắc sâu vào xương tủy của họ trong suốt hai mươi năm cuộc đời, thang trời không tiếc.
Hạ Diên Điệp không biết phải mất bao lâu để bước lên từng bước một.
Con đường đó rất xa, rất dài, nhưng thiếu niên lại toả hào quang ở bờ bên kia.
Ánh sáng chiếu vào cô.
Hạ Diên Điệp muốn đi đến chỗ Du Liệt.
–
Điểm thi tuyển sinh đại học sẽ được công bố vào nửa cuối tháng 6.
Vào cuối tháng, trường trung học phổ thông Tân Đức thông báo cho học sinh trở lại trường, các lớp sẽ hướng dẫn điền nguyện vọng và các công việc khác của học sinh tốt nghiệp.
Hôm đó Hạ Diên Điệp đến lớp một mình, lớp học vô cùng sôi động. Tuy nhiên, sau khi cô bước vào, bắt đầu từ hàng ghế đầu của lớp bỗng nhiên im lặng lạ thường.
Hạ Diên Điệp dường như không để ý tới điều gì, quay về chỗ ngồi với vẻ mặt bình thường.
‘Tờ hướng dẫn điền nguyện vọng’ nằm lặng lẽ trên bàn.
“Kiều Kiều, chào buổi sáng.” Hạ Diên Điệp cầm nó lên, tự nhiên chào Kiều Xuân Thụ.
Lúc này, Kiều Xuân Thụ mới rời khỏi trạng thái hóa đá, cẩn thận xích tới: “Tớ tưởng cậu và đại thiếu gia đều không định đến trường chứ.”
“Tớ tới lấy đồ.” Hạ Diên Điệp rũ mắt: “Du Liệt không qua được, lát nữa tớ sẽ lấy đồ của cậu ấy về.”
“Ừm, anh Liệt bây giờ thế nào rồi?”
“Không tốt lắm.”
“?”
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Kiều Xuân Thụ, Hạ Diên Điệp mỉm cười nói: “Đừng lo lắng, cậu ấy không sao đâu.”
Kiều Xuân Thụ gác lại sự bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi: “Tớ có nghe nói về điểm của Du Liệt rồi, ba môn đầu điểm rất cao. Với khả năng tiếng Anh đủ để đoạt giải trong các cuộc thi thì vốn đạt được thủ khoa ban tự nhiên cũng chẳng có gì khó. Thằng khốn Đinh Gia Trí này, bản thân là rác rưởi nên không muốn thấy Du Liệt sống tốt mà. Đúng là loại cống nước thải khốn kiếp!”
Nụ cười của Hạ Diên Điệp nhạt dần, sau đó lắc đầu: “Không sao đâu, bây giờ ổn rồi.”
“Hả?”
“Chú Du vốn muốn đưa cậu ấy ra nước ngoài học ở Ivy League, nhưng cậu ấy không đồng ý. Bây giờ…”
Mắt Hạ Diên Điệp cong cong: “Thuận lý thành chương rồi.”
“Đúng vậy.” Kiều Xuân Thụ chợt nhận ra: “Độ khó của SAT chắc chắn là không là gì với đại thiếu gia. Cậu ấy có thể nói tiếng Anh tốt như tiếng mẹ đẻ, kỹ năng toán cũng khá tốt, còn không phải kiểu học vẹt. Nghe nói trường ở nước ngoài thích nhất kiểu học sinh như cậu ấy.”
“Ừ, bài kiểm tra SAT cuối tháng 8, với cậu ấy thì ngần ấy thời gian là đủ rồi.”
“Cậu ấy có nói muốn đăng ký vào trường nào không?”
Hạ Diên Điệp lắc đầu, do dự trong giây lát: “Tớ nghĩ khả năng vào CIT khá lớn.”
“Hả? Viện Công nghệ California?” Kiều Xuân Thụ ngạc nhiên: “Tại sao không phải là HYPSM, một trong năm trường top đầu? Tớ cảm thấy anh Liệt có thể làm được.”
Hạ Diên Điệp cười: “Tớ chỉ đoán thôi.”
“Thôi đi, trong cái trường này trừ cậu ra, cộng hết những người còn lại cũng chẳng hiểu Du Liệt nhiều bằng mình cậu. Cậu đoán như vậy thì chắc chắn là có nguyên nhân.”
“…”
Không thể lay chuyển được vướng mắc của Kiều Xuân Thụ, Hạ Diên Điệp đành nói ra sự thật: “Du Liệt thích kỹ thuật hàng không vũ trụ, cực kỳ quan tâm đến tàu vũ trụ. Về vấn đề này, phòng thí nghiệm động cơ phản lực tiên phong nhất do Theodore von Kármán thành lập tại CIT, bố đẻ của tên lửa là một nửa cố vấn tâm hồn cho những người làm trong lĩnh vực hàng không vũ trụ. Hơn nữa, CIT là trường cũ của Tiền Học Sâm, ông ấy chính là thần tượng tinh thần của Du Liệt.”
Hạ Diên Điệp nói xong lại kết luận: “Những ưu tiên còn lại hẳn sẽ thấp hơn cái này nhiều.”
“Được rồi được rồi, tớ đã kiểm tra rồi! Điều này rất chuẩn.”
“Vẫn chưa thi SAT mà.” Hạ Diên Điệp dở khóc dở cười.
“Ời, với năng lực của anh Liệt thì cần gì phải lo lắng? Tháng 8 thi xong, nộp đơn vào tháng 11, tháng 1 là thời điểm nhập học mùa xuân ở nước Mỹ. Thật hoàn hảo!”
Kiều Xuân Thụ đang vui mừng khôn xiết thì đột nhiên phản ứng: “Này, đợi một chút… Thế chẳng phải hai người sẽ phải xa nhau khi học đại học sao?”
Hạ Diên Điệp dừng lại, cúi đầu lật sách: “Tớ không hiểu cậu đang nói gì.”
“Tiểu Hồ Điệp đáng thương của tớ.”
“Dừng lại.”
Hạ Diên Điệp sợ Kiều Xuân Thụ, càng sợ cô ấy không ngừng nói về chủ đề này, chỉ có thể nói đùa hỏi: “Cậu chỉ quan tâm đến đại thiếu gia mà không quan tâm tớ à?”
“Cậu?” Kiều Xuân Thụ lập tức cười khẩy, khoanh tay cười lạnh nói: “Học sinh đứng đầu trường, với thành tích vượt trội của cậu thì tớ không xử cậu như kẻ thù giai cấp là tốt lắm rồi! Quan tâm cậu làm gì? Quan tâm năm nay cậu lật thẻ bài của chuyên ngành trường đại học nào à?”
Hạ Diên Điệp không hề khó chịu, thậm chí còn hất cằm cười: “Cậu không muốn biết à?”
“…”
Kiều Xuân Thụ là kẻ thua cuộc.
Cử chỉ khinh thường không kéo dài được mấy giây, trước khi cô ấy hoàn toàn bị sự tò mò đánh bại: “Tớ sai rồi, nói cho tớ biết đi mà. Tiểu Hồ Điệp của chúng ta muốn lật thẻ bài của chuyên ngành trường đại học nào vậy?”
Hạ Diên Điệp mỉm cười, ngoắc tay ra hiệu cho Kiều Xuân Thụ đưa tai tới gần.
Ba giây sau.
“Cái gì?”
Kiều Xuân Thụ ngồi ở bàn đầu tiên gần như nhảy dựng lên tại chỗ, dùng giọng nói với âm lượng lớn nhất của mình làm mọi người trong lớp giật nảy mình.
Nhưng cô ấy không quan tâm: “Với điểm số này tại sao cậu lại học chuyên ngành tiếng Anh?”
Hạ Diên Điệp hơi nheo mắt: “Kỳ thị ngành học à?”
“Không, không…” Kiều Xuân Thụ gãi đầu: “Tớ nghĩ với đầu óc kỷ luật này của cậu, sau này không làm ở trong phòng nghiên cứu thì thật đáng tiếc. Hơn nữa không nói tới trình độ tiếng Anh của cậu đều do anh Liệt cứu, quả thực đây không phải điểm đặc biệt của cậu…”
Kiều Xuân Thụ chợt nghẹn lời.
Một hai giây sau, cô ấy nhìn Hạ Diên Điệp với ánh mắt kỳ lạ: “Chờ đã, là vì Du Liệt sao?”
Hạ Diên Điệp chớp mắt.
Kiều Xuân Thụ chậm rãi nói: “Ngoài nỗ lực dạy kèm cho cậu, Du Liệt còn bỏ bài thi tiếng Anh khi thi đại học. Trong trường còn có một số lời đồn không hay liên quan tới cậu ấy. Chẳng lẽ cậu muốn thông qua bản thân để chứng minh…”
“Được rồi, cậu đang điều tra án à?” Hạ Diên Điệp mỉm cười ngắt lời cô ây: “Không phức tạp đến thế đâu.”
“Vậy nói cho tớ biết là tại sao đi?”
Hạ Diên Điệp bất lực: “Tất nhiên là do không có nhiều chuyên ngành để vừa học đại học vừa làm việc kiếm tiền, trong đó dịch thuật bán thời gian là tốt nhất, dịch thuật tiếng Anh được sử dụng rộng rãi nhất.”
“Chỉ vì điều này thôi à?”
Hạ Diên Điệp im lặng.
“Tớ biết ngay có nguyên nhân khác mà. Cậu còn không mau khai thật đi.” Kiều Xuân Thụ vọt tới như hổ đói vồ mồi quần thảo trước bàn Hạ Diên Điệp.
Đến tận khi khiến cô cười tới xin tha, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói ra.
Trái lại, trong quá trình nô đùa, Kiều Xuân Thụ khiến Hạ Diên Điệp gập người xuống, lại đột nhiên phát hiện ra gì đó.
“Hả? Đây là gì vậy?” Kiều Xuân Thụ vươn tay sờ sờ cổ áo sơ mi đồng phục Hạ Diên Điệp đang mặc: “Sao trông giống như…”
“Bộp.”
Hạ Diên Điệp sửng sốt một lát, đưa tay che lại rồi đứng dậy bỏ chạy: “Là muỗi đốt… Tớ phải đi gặp thầy Miêu để xin tư vấn điền nguyện vọng đã. Hẹn gặp lại cậu sau.”
“?” Kiều Xuân Thụ: “? ?”
–
Cũng giống như hai năm cấp 3 ở đây, Hạ Diên Điệp vẫn là một trong những học sinh cuối cùng bước ra khỏi trường trung học phổ thông Tân Đức vào ngày cuối ở trường.
Hạ Diên Điệp mang “hướng dẫn ứng tuyển” của Du Liệt và những đồ lặt vặt khác như tài liệu tốt nghiệp đứng ngoài cổng trường đợi, cô vẫn cảm thấy tâm trạng có chút phức tạp.
Cứ nghĩ tới chuyện có thể sẽ không bao giờ quay trở lại nơi này nữa, trong cánh cổng này đã lưu giữ hai năm khó quên nhất của cuộc đời cô tính đến thời điểm này, Hạ Diên Điệp lại cảm thấy mình không thể nhấc chân trong chốc lát.
Nhất là giờ phút này người để lại dấu ấn sâu nhất trong hai năm này không hề ở bên cạnh cô.
Thiếu nữ cúi đầu, nhìn đồ của Du Liệt mà mình đang ôm trong lòng, chậm rãi đi về phía trước.
Cho đến khi một chiếc xe thương vụ màu đen đột nhiên rẽ ngoặt và dừng lại trước mặt cô cách đó không xa, cửa hàng ghế giữa tự động mở ra, một cánh tay gầy gò lạnh lẽo từ trong xe vươn ra…
“Du Liệt!”
Hạ Diên Điệp kinh ngạc ngẩng đầu lên, cô chỉ kịp kêu lên một tiếng đã bị người trong xe kéo vào.
Cô gần như ngã vào vòng tay Du Liệt.
“Đóng cửa, lái xe.” Lồng ngực áp vào trán cô khẽ rung lên, giọng nói đầy nam tính xen lẫn tiếng cười bao trùm ngũ quan của thiếu nữ.
Cuối cùng Hạ Diên Điệp cũng hoàn hồn, hai má đỏ bừng quay lại: “Sao cậu lại đến đây? Chẳng phải chú Du sắp xếp cho cậu đi thẳng từ Bắc Thành sang Mỹ để chuẩn bị thi sao?”
“Ừm, tôi bỏ chạy.”
“?”
Hạ Diên Điệp còn chưa kịp nói chuyện, Du Liệt đã nghiêng người tới khiến cô giật mình, vội vàng trốn đi…
Thế nhưng Du Liệt lại cười khúc khích, đưa tay qua người cô ấn nút cửa xe phía sau. Sau đó, một vách ngăn đen sì ngăn cách hàng ghế giữa với hàng ghế lái từ từ nhô lên, chia thùng xe thành hai không gian.
Hạ Diên Điệp phớt lờ anh, cau mày nói: “Tôi biết cậu học rất giỏi, nhưng cậu đang chuẩn bị cho cả SAT và TOEFL nên đừng có xem nhẹ.”
Du Liệt thở dài: “Tôi không hề.”
“Vậy tại sao cậu không bay sang Mỹ mà lại chạy về?”
“Không phải tôi không bay, cũng không phải không bay thẳng. Chiếc xe này đang đi ra sân bay.” Du Liệt ngồi thẳng lên, ôm eo thiếu nữ rồi kéo tới cô trước mặt mình: “Chẳng biết bao giờ mới có thể gặp lại cậu. Tôi tới thăm Hồ Ly mà tôi nuôi thả trước một chút, thế này cũng không được sao?”
“…”
Vành tai Hồ Ly đỏ bừng.
“Trước khi rời đi, tôi có một món quà muốn đích thân tặng cho cậu.”
Hạ Diên Điệp không chút suy nghĩ từ chối: “Không lấy.”
“?”
Du Liệt vừa lấy chiếc hộp vuông từ trong túi ra thì thoáng khựng lại. Vài giây sau, anh nhướng mắt cười giận dữ, dùng đầu ngón tay nâng cằm cô: “Không lấy không được.”
Dưới ánh đèn nhỏ ở hàng ghế sau, Du Liệt mở hộp ra, một sợi dây đỏ xâu một phiến đá tròn đen đang lặng lẽ nằm trong hộp.
Tất nhiên Hạ Diên Điệp nhận ra nó.
Cô đã trả nó lại cho anh cách đây không lâu.
Thiếu nữ giật mình ngước lên.
Du Liệt lấy viên đá ra khỏi hộp, dùng sợi chỉ đỏ từ từ vòng qua chiếc cổ trắng ngần của Hồ Ly rồi buộc lại sau gáy cô.
“Từ giờ trở đi nó sẽ thực sự là của cậu.”
Cuối cùng Hạ Diên Điệp cũng hoàn hồn, vội vàng đưa tay ra sau lưng tháo nó ra: “Không, đây là thứ dì để lại cho cậu. Cậu phải mang theo người làm bùa hộ mệnh, lần trước cậu đưa cho tôi, vì thế mới…”
Bên tai chợt vang lên tiếng cười khẽ: “Cậu mê tín quá đấy, Hồ Ly.”
Du Liệt cúi đầu hôn lên sợi dây đỏ đang đeo trên cổ thiếu nữ.
“Nếu thực sự là bùa hộ mệnh thì không thể tháo ra được.” Anh kéo tay cô xuống rồi giữ trong lòng bàn tay, mỉm cười: “Khi tôi không ở trong nước, nó sẽ thay tôi bảo vệ những người quan trọng nhất của tôi.”
“…”
Hạ Diên Điệp sững sờ.
Một lúc lâu sau, cô mới run giọng nói: “Du Liệt, cậu không sợ bản thân sẽ hối hận sao?”
“Hửm?”
“Có thể một ngày nào đó cậu sẽ hối hận khi đưa nó cho tôi.”
“…”
Du Liệt hôn lên vành tai thiếu nữ, cười khàn khàn nói: “Như vậy cũng tốt.”
“Tốt cái gì?” Hồ Ly có chút khó chịu.
“Đã như vậy, cả đời này tôi sẽ không quên cậu, sẽ nhớ cậu cho đến chết.”
“…”
Hạ Diên Điệp suýt bật cười với anh, nhưng mắt lại ươn ướt.
Trong thùng xe yên tĩnh phía sau, thiếu nữ giơ tay lên từ từ ôm lấy cổ Du Liệt.
Cô nâng cằm lên, vẫn trao cho anh một nụ hôn trẻ con và nghiệp dư.
Chiếc xe phóng nhanh trên đường cao tốc, như thể đang bỏ lại thời gian và ngọn gió phía sau.
Họ tiến về phía trước, hướng về phía bên kia ngọn núi mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Nơi có thơ, có ca, có ước mơ, có thanh xuân mắc nối với nhau và hồi ức khó mà mài mòn.
“Du Liệt.”
Giọng thiếu nữ gọi tên anh thật nhẹ nhàng và cố chấp.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô vững vàng bước về phía một ai đó.
“Khoa tiếng Anh của Đại học Bắc Thành sẽ có chương trình trao đổi được tài trợ công với các trường đại học ở California trong học kỳ thứ hai của năm thứ nhất.”
Thiếu nữ ngẩng mặt lên nhìn anh bằng đôi mắt đen láy sáng ngời, trong trẻo.
“Cậu nhìn đi.”
“Tôi đang trên đường tới chỗ cậu.”