Mỹ Nhân Sườn Xám - Chương 41
41.
Cô Cố, cô có thai rồi.
Trong đêm khuya thanh vắng, Tống Quân Nham vội vã quay về đồn cảnh sát, bước qua cửa rồi đi thẳng đến phòng thẩm vấn nơi Ngô Thượng Hoa đang bị giam giữ.
Cho dù đã lọt lưới nhưng Ngô Thượng Hoa vẫn giữ tư tưởng bình tĩnh, không ngừng trì hoãn thời gian, anh ta biết chỉ cần mình sống chết không chịu nhận tội, cảnh sát sẽ không thể xử lý anh ta ngay lập tức.
Cả một buổi sáng vẫn chưa bắt anh ta khai nhận được gì, Tống Quân Nham dặn dò mọi người chỉ được cho anh ta nước uống, không được cho đồ ăn, để đói mấy ngày xem anh ta có chịu mở miệng không?
Nhưng, bây giờ anh không đợi được nữa.
Lúc bác sĩ thông báo Cố Khinh Thiển có thai, mọi người đều vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng vui mừng khôn xiết, mẹ và bà nội của anh vội vàng hầm đồ bổ cho cô, ông nội hiếm khi mở lời lại cho cô chuyển đến một khu khám bệnh tốt hơn.
Chỉ có Cố Khinh Thiển là không nói gì, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
Họ cứ tưởng cô chịu uất ức, không muốn có đứa trẻ này, nhưng không ngờ cô lại nắm lấy tay áo của anh, hỏi: “Em có gia đình rồi phải không?”
Lúc đó, tim anh như bị ai cứa một nhát dao, đau.
Đau vô cùng.
Anh đẩy cửa phòng thẩm vấn ra, người đàn ông bên trong ngẩng đầu lên, “Đội trưởng Tống… ngọn gió nào lại đưa anh tới đây thế này?”
Vẻ mặt Ngô Thượng Hoa vẫn tốt, tóc mái trước trán che đi một bên mắt, thoạt nhìn có chút u ám.
Tống Quân Nham không nói hai lời, nhấc cổ áo anh ta lên, giơ nắm đấm vung một phát.
Ngô Thượng Hoa va vào tường, ngã xuống đất.
Anh ta nhổ máu một ngụm máu tươi, mỉa mai: “Đội trưởng Tống uy quyền quá…”
Tống Quân Nham lười nói nhảm với anh ta, túm anh ta lên rồi đấm thêm một cú vào bụng.
Con mẹ nó! Nếu anh còn nhịn nữa thì thật sự không phải là đàn ông.
Bác sĩ nói rất may là đến bệnh viện kịp thời, thuốc mê không có hại cho đứa nhỏ, nếu không e là sẽ một xác hai mạng…
Toàn thân anh không ngừng run rẩy, là sợ hãi đến phát run.
“Có chuyện gì vậy?”
“Bạo loạn à?”
Tống Quân Nham đè Ngô Thượng Hoa ra đánh tới tấp, Hách Tân và Tưởng Minh Kỳ đang trực ca, lật đật chạy tới thì chứng kiến một màn này.
“Đội trưởng Tống! Đừng đánh nữa!”
Họ cũng biết tình hình của Cố Khinh Thiển, sau khi Ngô Thượng Hoa dở trò trì hoãn vài lần, trong lòng họ cũng bực không chịu được. Mặc dù rất muốn xả giận, nhưng suy cho cùng bọn họ cũng đang trong đồn cảnh sát, đánh đập hành hạ người ta thì bọn họ cũng khó lòng thoát khỏi tội phạt.
Hai người nhanh chóng tách Tống Quân Nham đang hừng hực lửa giận ra, thế nhưng, Tống Quân Nham cao lớn vạm vỡ, lại thường xuyên luyện tập nên cơ bắp cứng như thép, chỉ dựa vào hai người bọn họ thì không thể ngăn cản được anh.
Mấy anh em khác cũng chạy tới giúp, có vài người kéo Ngô Thượng Hoa đi, nhưng cũng không ngăn cản được, trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, Hách Tân nhấc máy, hét lên: “Chị dâu…”
Tống Quân Nham thoáng khựng lại, Hách Tân nói vài câu rồi đưa điện thoại cho anh.
“Sao anh về đồn mà không mang theo điện thoại di động…”
“Anh quên mất… có chuyện gì vậy em?” Vẻ mặt của Tống Quân Nham dịu lại.
Ngô Thượng Hoa muốn gào lên, có điều mấy viên cảnh sát khác đã nhét một miếng vải vào miệng anh ta.
“Bên chỗ anh có vẻ ồn ào nhỉ, anh đang bận sao?”
“Không sao…em nói đi.”
Tống Quân Nham bước nhanh ra khỏi phòng thẩm vấn, che điện thoại di động, nói thêm mấy câu rồi cúp máy.
Anh vốn định rời đi mà không giải thích, nhưng sau khi ngẫm nghĩ, anh lại quay vào trong, nói vài câu vào tai Ngô Thượng Hoa, yêu cầu Hách Tân và Tưởng Minh Kỳ tiếp đãi tốt cậu quý tử nhà họ Ngô, sau đó xoay người rời đi.
Một lúc sau, tiếng gầm thét giận dữ của Ngô Thượng Hoa truyền đến, Tống Quân Nham mới cong môi lái xe trở lại bệnh viện.
“Chị Giang, chuyện tin tức cháu vẫn chưa có thời gian cảm ơn dì nữa…”
“Cảm ơn gì chứ? Là dì nên cảm ơn cháu mới đúng…”
“Từ khi bố A Nham qua đời, tính tình của thằng bé nhanh chóng trưởng thành, càng lúc càng nghiêm chỉnh nề nếp, không còn phá hoại khắp nơi.”
“Mặc dù khiến dì an tâm hơn một chút, nhưng dì cứ cảm thấy nó không được vui lắm … Cũng may bây giờ có cháu, nó nhất định sẽ đối xử thật tốt với hai mẹ con cháu.”
Cố Khinh Thiển và mẹ già của anh hình như đang trò chuyện gì đó, Tống Quân Nham đứng ngoài cửa ngậm điếu thuốc lá, trên tay là một túi bánh pudding và đậu que.
Anh lấy hộp nhẫn trong túi áo ra, vào cũng không được mà lùi cũng không xong.
Biết mình sắp có một đứa con anh rất vui mừng, cảm thấy không vô ích khi ‘áo mưa’ mua về chỉ làm vật trang trí.
Nhưng, liệu anh đã thực sự chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Nghề nghiệp của bọn họ thường xuyên phải thức thâu đêm để phá án, khi còn nhỏ anh thường thấy mẹ đứng một mình trong căn phòng trống, cầm điện thoại đợi bố với vẻ mặt thất vọng hết lần này tới lần khác, còn luôn thấp thỏm lo âu khi cả ngày không nhận được một tin tức…
Anh có thể trở thành một người chồng và một người cha đủ tư cách không?
Cạch.
“A!”
Chị Giang vừa mở cửa đã thấy anh đang đứng thẫn thờ bên ngoài, bà sợ tới mức suýt đánh rơi cốc nước, vỗ ngực mắng: “Đã đến rồi sao con cứ đứng ở bên ngoài như thần giữ cửa thế hả? Hôm nay con định làm người gác cửa đấy à?”
Tay Tống Quân Nham run lên, chiếc hộp đựng nhẫn rơi xuống đất.
Chị Giang liếc nhìn rồi cười khẩy: “Ôi chà! Ối chà chà! Cây vạn tuế nở hoa, có cần mẹ ra ngoài cho con chút không gian không?”
Tống Quân Nham sờ mũi, “Mẹ đừng hiểu lầm, con chỉ cảm thấy tay của Thiển Thiển quá mỏng manh, đeo thứ đồ gì đó biết đâu sau này gặp kẻ xấu sẽ đỡ bị thương hơn…”
Cố Khinh Thiển đã sớm nhìn thấy chiếc hộp đựng nhẫn trên tay anh, nhưng trong lòng không biết anh lại giở trò gì, cứ thế im lặng nhìn anh bước từng bước đến gần mình.
Tống Quân Nham mở hộp, lấy chiếc nhẫn vàng bên trong ra, kéo ngón áp út bên trái của Cố Khinh Thiển lên đeo vào, “Mặc vào…để tự vệ.”
Anh cũng không biết làm như vậy có đúng không.
Nhưng, anh biết rất rõ rằng trước khi gặp cô, ngày nào anh cũng quanh quẩn trong các vụ án, cuộc sống thì nhàm chán vô vị; sau khi gặp cô, cuộc sống của anh bỗng trở nên tươi đẹp và đầy màu sắc hơn.
Anh muốn tiếp tục như thế này.
Cái cớ của người đàn ông quá mức sứt sẹo, chiếc nhẫn vàng trên tay dày hơn nhiều so với kiểu của phụ nữ hay đeo, hơn nữa bên trên không có trang trí vật gì cả, vừa đơn giản lại cổ điển.
Chỉ dùng một chiếc nhẫn vàng ròng đeo vào ngón tay như vậy, không một lời cầu hôn cảm động nào đã muốn cưới cô về nhà?
Thô tục.
Tuy nhiên, cô thích.
Chỉ cần là thứ anh tặng, cô đều thích.
Chị Giang đã đóng cửa lại, để lại không gian cho hai người họ.
“Tống Quân Nham…” Cố Khinh Thiển cong cong khóe môi dựa vào ngực người đàn ông, giả vờ thờ ơ hỏi, “Sau này em có thể sống trong nhà anh mãi không?”
Tống Quân Nham thoáng sửng sốt, đỏ tai đáp: “Anh…khụ! Mẹ của con anh đương nhiên phải sống chung với anh cả đời rồi.”
Cố Khinh Thiển nhịn không được phá lên cười.
Đối với cô mà nói, nơi có Tống Quân Nham và các con mới chính là nhà.