Mỹ Nhân Sườn Xám - Chương 35
35.
“Người đó có phần tự luyến, hoang tưởng, có ranh giới quan hệ không rõ ràng, bị ám ảnh cưỡng chế. Hầu hết các trí thức cấp cao đều có những đặc điểm này …”
“Ngô Thượng Hoa.”
Đầu óc Cố Khinh Thiển lóe lên cái tên, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Trong ấn tượng của cô, Ngô Thượng Hoa là một người rất lịch lãm, anh ta chưa bao giờ tỏ tình với cô, chính cô cũng không nhận ra anh ta có chút tình cảm nào với mình, hơn nữa, lời lẽ trong những bức thư quấy rối đó không giống với phong cách nói chuyện của anh ta…
Làm sao anh ta có thể là một kẻ theo dõi?
Anh ta ảo tưởng về việc được ở bên cô?
“Bingo!”
Vương Dư Na vỗ tay, cô ta ngồi xuống chiếc ghế chủ vị, gác hai chân lên, chậm rãi nói, “Trực giác của A Nham khá chính xác, nhưng đáng tiếc con người của Ngô Thượng Hoa quá gian xảo, không chỉ bắt chước nét chữ của người khác mà còn chuẩn bị đầy đủ bằng chứng ngoại phạm, hoàn toàn không tìm được bằng chứng phạm tội của anh ta.”
Có vẻ cô ta đã có chuẩn bị trước khi đến, không hề bận tâm đến việc trì hoãn thời gian, từng câu từng chữ thốt ra đều là A Nham, giống như đang khoe khoang rằng cô ta mới chính là ‘bà chủ’ ở đây.
Cố Khinh Thiển chỉ quan tâm đến vấn đề khác, “Không phải anh ấy sắp kết hôn rồi sao? Sao có thể là kẻ theo dõi được?”
Như Vương Dư Na đã nói, Ngô Thượng Hoa đã ở nước ngoài một thời gian, chứng cứ ngoại phạm của anh ta đầy đủ, vậy làm sao anh ta có thể chụp lén cô ở khoảng cách gần? Còn suốt ngày quan sát bốn phía xung quanh cô?
“Vương Gia Hồng, người bị bắt lúc trước chính là trợ thủ của anh ta.”
Vương Dư Na cong môi, “Để xóa tan sự nghi ngờ của cảnh sát đối với anh ta, anh ta đã yêu cầu giới truyền thông tiết lộ tin tức về hôn lễ của mình. Vốn dĩ anh ta không định tiết lộ thân phận vị hôn thê của mình, nhưng đáng tiếc gia đình nhà họ Lưu quá tham lam, lại công khai dáng vẻ của Lưu Phương, như vậy không bị A Nham nhìn chằm chằm mới là lạ đấy!”
Cô ta đứng dậy đi tới, véo cằm cô, “Chậc. … không hổ danh là chị em sinh đôi, quả nhiên rất giống nhau…”
Mặt Cố Khinh Thiển tái mét, mím chặt cánh môi.
Ai có thể ngờ rằng mình lại biết được thân thế của bản thân trong hoàn cảnh như vậy.
Vương Dư Na có vẻ rất hào hứng, cười nói: “Nếu tao mà là mày thì tao cũng sẽ chán ghét. Người theo dõi tao lại đi lấy một người có tướng mạo giống hệt tao như vậy, có trời mới biết lúc làm chuyện đó trong lòng anh ta nghĩ đến ai.”
Người phụ nữ này rất thông minh, hiểu được chỗ mà cô quan tâm nhất để mỉa mai cô.
Bề ngoài thì tỏ ra bất công thay cho cô, nhưng thực tế lại tỏ ý rằng cô không thể chịu đựng được.
Để một người đàng hoàng đạo mạo biến chất thành một tên cuồng theo dõi, sau khi cho cô biết trong lòng luôn có cô, anh ta lại chạy đi tìm một người giống hệt cô để kết hôn, đối tượng còn là chị gái song sinh của cô…
Cố Khinh Thiển nghĩ tới đây thì có chút buồn nôn, chống đỡ cơ thể định đứng dậy, trong đầu chỉ có một suy nghĩ —
Chạy.
Giọng điệu của người này quá chắc chắn, nếu rơi vào tay cô ta sợ rằng sẽ không bao giờ quay lại được nữa.
Vương Dư Na cụp mắt, nhàn nhạt nhìn cô ngã hết lần này đến lần khác.
Không lâu sau, cô nghe thấy tiếng ô tô.
Người nọ không tắt máy xe, mở cửa xe bước tới đây.
Bước chân gấp gáp, nghe như tiếng giày da lộc cộc giẫm lên sàn nhà, trong lòng cô thoáng lộp bộp.
“Anh chậm quá đấy.”
Vương Dư Na cong cong khóe môi, túm lấy tóc cô, bắt cô ngẩng đầu lên, “Người tôi đã tóm được rồi đây, chuyện còn lại không phải việc của tôi nữa.”
“Buông ra, tôi không kêu cô làm tổn thương cô ấy.”
Chưa thấy người nhưng đã nghe thấy giọng nói, giọng điệu dịu dàng tao nhã, chỉ trong một câu nói, anh ta đã nắm quyền lãnh đạo về tay mình.
Cố Khinh Thiển toát mồ hôi lạnh, giọng nói này quen thuộc đến đáng sợ.
“Đã trở thành người phụ nữ của người khác rồi còn tỏ ra thương hoa tiếc ngọc cái gì chứ?” Vương Dư Na bĩu môi, thả tay ra.
Người đến không có ý định nói chuyện vô nghĩa, cất bước về phía trước.
Một đôi giày da màu màu đen được đánh bóng sáng loáng, chiếc quần âu màu xanh đậm với nếp gấp rõ ràng như vừa được ủi là, áo sơ mi trắng bên trong đóng gọn vào quần tây, cả người toát ra sự chỉn chu tỉ mỉ.
“Thiển Thiển, để em đợi lâu rồi, anh tới đón em.”
Anh ta ngồi xổm xuống, gương mặt không khác mấy so với trước đây, vẫn là một khuôn mặt nhân hậu, đôi mắt dưới kính gọng vàng ẩn chứa một tia thâm tình.
Ngô Thượng Hoa không hề thay đổi, nhưng cô lại cảm thấy mình sắp không nhận ra người này nữa.
Cố Khinh Thiển quay mặt đi, “Đừng chạm vào tôi!”
Tầm mắt của cô mờ mịt, cứ cảm thấy nhìn thứ gì đều ra hai bóng đen, cong cong quẹo quẹo không có hình dáng rõ ràng.
“Thiển Thiển, ngoan nào, chúng ta đi thôi, đến một nơi không ai biết, làm lại từ đầu.” Ngô Thượng Hoa muốn ôm cô vào lòng.
Cô vùng vẫy, lạnh lùng nói: “Tôi chưa bao giờ bắt đầu với anh!”
“Thiển Thiển!”
Cổ tay anh ta tăng thêm sức lực khiến cô đau đớn thở hổn hển, chốc sau anh ta mới giảm nhẹ sức lại, “Đừng nói linh tinh, anh sẽ mất hứng.”
Cố Khinh Thiển nhắc nhở: “Anh sắp kết hôn rồi đấy.”
Phải khiến anh ta ý thức được anh ta đang là tâm điểm của cả thành phố, mọi người vẫn đang theo dõi từng bước đi của anh ta.
“Thiển Thiển ghen à?”
Ngô Thượng Hoa không coi đó là chuyện gì quan trọng, lãnh đạm nói: “Không sao, Lưu Phương giống hệt em, sẽ không ai biết đâu…”
Cố Khinh Thiển dựng tóc gáy.
Anh ta bắt cô là muốn để cô thay thế vị trí của Lưu Phương, trở thành vị hôn thê của anh ta…
Còn Lưu Phương thì sao?
Cô không dám tưởng tượng.
Lần đầu tiên nhận thức được một kẻ điên chân chính, Cố Khinh Thiển hoàn toàn bất lực, cũng không thể bỏ chạy, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị người ta ôm lên rồi từng bước rời khỏi nhà họ Tống.
“Cứu mạng! Thả tôi ra! Có ai có thể gọi cảnh sát giúp tôi không——” Cô tuyệt vọng rống lên, “Cảnh sát Vương, cô cũng là cảnh sát, tại sao lại tiếp tay cho thủ phạm?!”
Hy vọng Vương Dư Na vẫn còn một chút trách nhiệm của một người cảnh sát.
Tuy nhiên, kết quả không như mong muốn, Vương Dư Na chỉ đứng ở cửa ngóng theo, khóe môi nở nụ cười.
“Thiển Thiển, từ bỏ đi.”
Ngô Thượng Hoa nói, “Đối với cô ta mà nói, chỉ cần không có em thì vị trí bên cạnh Tống Quân Nham sẽ là của cô ta.”
Cố Khinh Thiển sững sờ, sau đó quay đầu nhìn người phụ nữ đứng trước cửa.
Sau khi nhìn kỹ hơn cô mới phát hiện, đôi mắt của đối phương không biết từ lúc nào đã biến thành mắt phượng, khóe mắt cũng có nốt ruồi đỏ.
“Cô Cố… Không, tôi nên gọi cô là cô Lưu mới đúng.”
Vương Dư Na nhẹ nhàng nói: “Sau khi gặp cô, tôi đã biết được một chân lý… Phụ nữ phải yếu đuối một chút, quyến rũ một chút, như vậy đàn ông mới chú ý đến mình…”
Cố Khinh Thiển đầy vẻ nghi hoặc.
Cô chưa bao giờ cảm thấy mình yếu đuối, chưa kể, cô ta dựa vào đâu mà cảm thấy Tống Quân Nham yêu thích sự yếu đuối của cô?
Vương Dư Na cởi bỏ đồng phục cảnh sát, bên trong mặc một bộ sườn xám màu đỏ, đội một bộ tóc giả dài màu đen lên rồi cười nhẹ, “Chỉ cần qua được đêm nay, tôi sẽ là bà Tống.”
Đôi mắt phượng của Cố Khinh Thiển mở to, “A Nham sẽ không. .. … Ưm! Ưm … “
Chưa kịp nói xong, Ngô Thượng Hoa đã nhanh chóng lấy băng keo dán miệng cô lại, đặt cô vào thùng xe đã trải sẵn đệm.
Cố Khinh Thiển lắc đầu, gầm lên trong tuyệt vọng, tầm mắt mờ đi vì thuốc mê hoặc có thể là nước mắt.
Trước khi chìm vào bóng tối, cô mơ hồ nghe thấy Vương Dư Na nói: “Từ nay về sau, trên thế giới này sẽ không còn Cố Khinh Thiển nữa.”