Mãi Mãi Cũng Sẽ Tan Thành Sương Mù - chap 4
Chương 4: Đạo đức
Thương Ức chỉ chờ có câu này, cô ngoan đến mức không thể ngoan hơn chạy thẳng đến sau bàn làm việc, ngồi gọn ghẽ lên đùi anh, vòng tay ôm cổ anh: “Dạ?”
Quý Doãn Chi cười cười.
Thương Ức càng ngoan hơn, tháo kính anh ra, chủ động hôn lên môi anh.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng. Giữa môi răng là hương bạc hà giống anh, trên người là mùi trà hoa anh thích nhất.
Rất khó để định nghĩa nhu cầu tình d ụ c của Quý Doãn Chi, đôi khi quá mãnh liệt như tiếng chuông điện thoại liên tục reo vào đêm giao thừa. Nhưng không ai biết rằng, Thương Ức vẫn luôn bận rộn thở hổn hển và r ê n rỉ mà không thể nghe máy.
Đôi khi cũng đột nhiên im bặt, khiến cô đêm nằm trằn trọc, lo lắng không biết anh đã chán cô chưa.
“Em có hộ chiếu không?”
Thương Ức lắc đầu.
Sao cô có thể có thứ đó được.
“Đi làm đi.”
“…. Muốn đi đâu thế ạ?” Cô không dám không đồng ý, chỉ cẩn thận hỏi lại, “Tôi sắp thi giữa kỳ rồi, bài tập nhiều lắm…”
“Singapore.”
Anh không trả lời câu hỏi sau.
Thương Ức do dự: “Ở lâu không ạ?”
“Từ ngày 20 đến 22.”
Cô liếc trộm lịch, là từ thứ Sáu đến Chủ nhật.
Vẫn ổn.
“Vậy tôi làm bài tập trước.” Cô vuốt tóc mái, “Đi công tác ạ?”
“Không phải.”
“Thế thì…”
“Nếu không muốn lại làm trong phòng làm việc thì tốt nhất bây giờ em nên về đi.”
Thương Ức không nhúc nhích.
Cô không sợ phải làm t ì n h với anh. Điều duy nhất cô sợ là anh không muốn làm với cô nữa.
Nhưng Quý Doãn Chi thực sự không định lại làm t ì n h với cô trong phòng làm việc, không định tối nay còn muốn cô.
Ngày mai có thể nói sau.
Thương Ức bắt đầu kiểm tra tài khoản ngân hàng trên điện thoại.
Trước mười tám tuổi, cô chưa bao giờ có trong tay số tiền hơn năm trăm vạn. Nhưng từ ngày 29 tháng 1 năm ngoái, ý nghĩa của tiền cũng bắt đầu mơ hồ.
Quý Doãn Chi đã đợi cô mười một ngày.
Ngày 18 tháng 1, anh đưa cô đi ăn cơm.
“Tôi cũng chẳng có đức hạnh gì cho cam.” Trong căn phòng riêng yên tĩnh trên tầng 111, anh bình tĩnh nói, “Ngày 29 là em trưởng thành đúng không?”
Thương Ức hiểu ý anh, chỉ dám gật đầu bằng độ cong của tóc mái.
“Tốt lắm.”
Anh viết cho cô một địa chỉ: “Đến đây.”
Hoàn toàn là định dạng địa chỉ khu chung cư, Thương Ức vô cớ thấy bất an: “Không thể… đến khách sạn sao?”
“Không được.”
Người bình thường sẽ giải thích tại sao không được. Nhưng Quý Doãn Chi thì không.
“Vậy… vậy bao lâu ạ?” Thương Ức nắm chặt lòng bàn tay, “Ý tôi là, tôi phải ở bên anh bao lâu?”
“Không biết.”
Người bình thường sẽ hỏi ngược lại, em muốn bao lâu.
Quý Doãn Chi cũng không.
“…. Một năm?” Thương Ức nuốt nước bọt, “Trong thời gian này, liệu anh có thể…chỉ có…”
Tất nhiên cô biết, cô chỉ có thể có anh.
Nhưng nếu có thể, cô hy vọng rằng ít nhất trong thời gian mối quan hệ này còn tồn tại, anh cũng chỉ có cô.
“Chỉ có… chỉ có tôi thôi được không?” Thương Ức căng thẳng đến mức sắp ngất, “Ngài Quý, tôi đã học môn Sinh học. Tôi nghĩ… như vậy cũng có lợi cho sức khỏe và sự an toàn tính mạng của anh.”
Có lẽ sinh viên y khoa sẽ thích hợp hơn khi phát biểu như vậy.
Anh cũng mới hai mươi sáu tuổi, gọi là ‘ngài’ có hơi kỳ cục. Nhưng không còn cách gọi nào khác.
“Được.”
Nói rất ít.
Một người đàn ông trẻ tuổi xuất chúng và trầm lặng như vậy không chịu yêu đương mà lại muốn bao nuôi một nữ sinh.
Lý giải duy nhất: Anh có nhu cầu sinh lý, nhưng không muốn vướng vào bất kỳ tình cảm nào.
Thương Ức đã hiểu.
Yêu anh sẽ là con đường chết.
Còn yêu số dư trên điện thoại thì có thể thẳng tiến đến Rome.
Thương Ức cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc đến mức chóng mặt.
Ở bên anh một năm bốn tháng, cô có một thẻ tín dụng không giới hạn. Còn có một thẻ ngân hàng có số dư 97 vạn, một thẻ khác là 72 vạn.
Mẹ cô được chữa bệnh ở bệnh viện hàng đầu thành phố này, được đội ngũ hàng đầu điều trị và chăm sóc.
Em trai cô đã trúng tuyển vào trường cấp hai gần bệnh viện nhất, từ cô giáo chủ nhiệm đến giáo viên thể dục đều rất quan tâm và chăm sóc em ấy.
Cô em gái út của cô đã trúng tuyển vào trường tiểu học trực thuộc trường đại học công nghệ mà cô đang theo học. Hai chị em thường xuyên gặp nhau ở căng tin để chia nhau một ổ bánh mì.
Người bố nghiện cờ bạc của họ là cơn ác mộng của cả bốn người họ trong suốt cuộc đời, giờ đây muốn lại gần họ nửa bước cũng không được.
Bao nuôi là gì?
Đây mới gọi là bao nuôi.
Thương Ức không bao giờ che giấu việc cô không còn là một cô gái trong sáng nữa. Nhưng nếu một số tác giả mạng muốn viết một câu chuyện không được công khai, thì ít nhất cũng phải được đối xử như thế này.
Cô không bao giờ phải nấu cơm cho anh, Quý Doãn Chi sẽ chê là khó ăn.
Cô cũng không bao giờ phải giặt quần áo cho anh, Quý Doãn Chi sẽ phản ứng lại rằng: Tại sao con người lại sản xuất ra máy giặt và máy sấy?
Cô càng không cần phải khom lưng uốn gối trước anh, Quý Doãn Chi sẽ nói thẳng: Tôi hài lòng về em.
Thương Ức ôm điện thoại hôn liên tục mấy cái. Cô lại mở một vài tài khoản công ích đã theo dõi, quyên góp từng cái một, sau đó lăn lộn trên giường.
Lăn đến vòng thứ ba thì nghe thấy một giọng nói nhàn nhạt: “Nhất Nhất.”
Thương Ức bật người dậy như con cá chép.
Anh khoanh tay dựa vào cạnh cửa.
Có một điểm rất quan trọng, đó là Quý Doãn Chi thực sự là một người đàn ông trẻ tuổi và đẹp trai.
Ngoài việc tuyệt đối không được yêu anh thì anh không có khuyết điểm nào.
Và đây cũng chính là ưu điểm lớn nhất.