Mãi Mãi Cũng Sẽ Tan Thành Sương Mù - chap 3
Chương 03: Cháy bỏng
Ân ái hẳn phải nên ồn ào hơn cả cơn mưa dữ dội.
Nhưng không dễ dàng gì.
Thương Ức nghe rõ tiếng ra vào của anh, cảm nhận được sự nóng bỏng từ những nhịp thúc mạnh mẽ, vẫn như là để phụ họa cho cơn mưa rào này.
Tay cô chống ra sau trên mặt bàn. Chiếc cằm nhỏ xinh nhếch lên, ép tiếng r ê n rỉ trào ra ngoài.
Cô không muốn lên tiếng, thậm chí là trong mưa.
Hàm dưới của Quý Doãn Chi cũng căng cứng, anh cũng không thích lên tiếng. Nhưng lại không thể chấp nhận việc cô không lên tiếng.
Khi cảm xúc lên cao trào Thương Ức chỉ biết nhẫn nhịn, nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, nhẫn nhịn đến khi không thể nhẫn nhịn được nữa mới nhỏ giọng buộc tội: Anh bắt nạt tôi.
Anh ấn eo cô về, ôm chặt vào lòng, dùng sức thúc lên liên tục.
Tay cô nắm chặt thành một cục, tùy ý rũ xuống trên vai anh, như vừa khóc vừa kể lể.
Anh đột nhiên cảm thấy yên lòng.
Thương Ức sắp mất kiểm soát, yếu ớt ôm chặt lấy anh.
“… K ẹ p rất giỏi.” Anh nghiêng đầu hôn lên tai cô, giọng khàn khàn khen ngợi.
Cô không chịu được những lời như thế này, dùng cổ anh che đi tiếng nức nở.
Anh không dễ dàng buông tha cô như vậy.
Anh từ từ rút ra, bế cô đặt lên bàn, sau đó cúi người xuống: “K ẹ p chặt vào.”
Mệnh lệnh. Thương Ức biết đây là mệnh lệnh.
Nhưng mệnh lệnh của anh cũng rất khác biệt.
Con người anh khác biệt, mọi khí chất cũng không ngoại lệ, đều ẩn trong sự lạnh nhạt nên đôi khi sức răn đe lại bị làm giảm đi một cách kỳ lạ, ví dụ như trên giường.
Thương Ức mệt rồi. Cô lắc đầu nguầy nguậy, vẫn đang thở hổn hển.
Quý Doãn Chi không bao giờ nhắc lại yêu cầu. Anh tự mình kéo hai chân cô về phía sau eo, cụp mắt nhìn mình đang dần dần bị cô n-u ố t chửng từng chút một.
Cô lại nức nở, giơ tay che mắt.
Ban đầu anh chỉ thúc nhẹ nhàng, chỉ nhanh và gấp, đây là cách cô thích. Đợi đến khi cô quen rồi thì tiếng r ê n rỉ cũng dần mất kiểm soát, tiếng sau gấp gáp hơn tiếng trước. Ngón tay đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay anh.
Giọng Thương Ức rất trong trẻo.
Mọi thứ của cô đều đủ trong trẻo. Đôi mắt, lúm đồng tiền, giọng nói, nụ cười, lòng bàn tay đang mở ra, và cả quả dâu tây cô đã cắt.
Anh muốn nhìn thấy sự mềm mại của cô.
Mặc dù anh biết rõ, cô mới chỉ mười chín tuổi.
Bản thân anh cũng không có đạo đức gì.
Quý Doãn Chi giơ tay vuốt mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi của cô: “…Nhất Nhất.”
Thương Ức mở mắt.
Sau đó anh đưa ra mệnh lệnh thứ hai trong đêm nay.
“Nhìn tôi.”
Thương Ức nhìn anh.
Trán anh cũng ướt đẫm mồ hôi.
Anh lại t h ú c sâu vào bên trong. Trong suốt quá trình này, từng bộ phận, từng centimet, từng mức độ kết hợp chặt chẽ của da thịt, anh đều không bỏ sót một thứ gì.
Đôi môi cô hé mở, cơ thể đang bị lấp đầy một cách dữ dội, sự trống rỗng trong khoang miệng cũng đồng thời nảy sinh.
Nếu anh phớt lờ thì thời cơ đã sai.
Nhưng không. Quý Doãn Chi không chút do dự cúi xuống, hôn cô.
Vẫn dữ dội, nhưng sự cướp đoạt biến thành sự thâm nhập sâu, vì vậy không còn tầm thường nữa. Sự va chạm từ nhẹ nhàng và nhanh chóng chuyển sang mạnh mẽ và sâu sắc, cánh tay rắn chắc ấn chặt cơ thể cô vào mình, mỗi bước đều t h ú c sâu vào bên trong.
Mỗi nụ hôn đều như sắp nuốt chửng lẫn nhau.
Anh rất hung dữ. Cô vẫn luôn biết anh lãnh đạm và hung dữ trong chuyện giường chiếu.
Cô vẫn luôn biết.
Nhưng lúc này cô lại hét lên, dùng hết sức ôm lấy anh. Cô cảm thấy mình đang cắn chặt, đang hấp thụ, rơi vào vực sâu, nhất định phải kéo chặt lấy anh, cùng nhau rơi xuống nơi chật hẹp này.
Cô không thể kêu lên được. Môi và lưỡi bị cắn, sự quấn quýt như xé rách.
Trận ân ái cuối cùng cũng nhấn chìm tiếng mưa.
Cô biết cơn mưa vẫn đang tiếp tục.
Nhưng sau khi được ôm ngồi trên ghế sofa, cô chỉ có thể bất lực chịu đựng anh thêm một chút nữa.
Cô ngồi trên hông anh, ngón tay vuốt ve trán anh.
Anh vừa cắn vừa hôn đôi g-ò b ồng đ ào yếu ớt của cô, cô lại ôm lấy mặt anh, che trước ngực.
Anh hấp tấp đòi hỏi, cô lựa chọn hòa giải cùng sự xâm nhập mạnh mẽ.
Anh liên tục t h ú c vào cô, cô đứt quãng cố gắng chiều theo.
Sau đó lại mất kiểm soát lần nữa.
Thương Ức bị đ è ng ửa, hai cánh tay bị khống chế trên đầu, ngoại trừ cảm nhận sự va chạm không hề chậm lại thì không còn điều gì khác.
Bị nhiệt độ nóng bỏng trong đôi mắt anh ảnh hưởng, cơn mưa lớn cũng trở nên vô cùng tĩnh lặng.
Thương Ức bị cơn đói đánh thức.
Cô bị giày vò đến mức ngủ thiếp đi, chuyện này không phải hiếm, nhưng cũng không phải quá thường thấy.
Điều hòa trung tâm ở nhiệt độ thích hợp. Cô dựa vào cảm giác của mình để chạm vào chiếc đèn ngủ.
Giữa ánh sáng lạnh và ánh sáng trung tính, bộ đồ ngủ hình chú gấu từ từ xuất hiện trước mắt, được gấp gọn gàng ngăn nắp.
Quý Doãn Chi.
Bệnh sạch sẽ và ám ảnh cưỡng chế của Quý Doãn Chi thường khiến người khác thấy khó chịu, nhưng khi chăm sóc người phụ nữ vừa ân ái với mình thì đôi khi cũng rất thỏa đáng.
Thương Ức nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Mỗi lần sau khi làm chuyện ấy quá mức, cô đều không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Cô rất mong anh đã về nhà.
Căn hộ này không phải là nhà của anh. Nói chính xác thì chỉ là nơi anh bao nuôi cô. Anh sẽ không can thiệp vào việc cô có ở lại hay không. Cô biết ngay cả khi mình dần coi nơi này là nhà như lẽ thường tình thì anh cũng sẽ không nói gì cả.
Sau khi ở bên nhau được nửa năm, Thương Ức đã mạnh dạn hỏi rằng, sau khi mối quan hệ này kết thúc thì ngôi nhà này có phải sẽ tặng cho cô không.
Cô thậm chí còn không dám dùng từ “chia tay”.
Đổi lại, Quý Doãn Chi bỏ đi.
Thương Ức cúi đầu buồn bã.
Căn hộ này rộng chín mươi mét vuông. Chỉ có một phòng ngủ chính, một phòng khác được Quý Doãn Chi cải tạo thành phòng làm việc.
Nhưng mỗi mét vuông là mười bốn vạn.
Nếu tặng cho cô, sau này cô bán lại thì cả đời này có thể vào viện dưỡng lão an nhàn rồi.
Đây là giấc mơ giữa ban ngày mà cô thích nhất trong thời điểm cô vừa phải chuẩn bị cho tuần thi cuối kỳ, vừa phải túc trực bên Quý Doãn Chi vào năm ngoái.
Nhưng hình như anh không có ý định đó. Việc nhập vân tay và sang tên trực tiếp là bằng chứng để đánh giá năng lực của tình nhân.
Thương Ức cho rằng mình thuộc loại thấp nhất.
“Đi ăn cơm đi.”
Cô lập tức đứng thẳng dựa vào tường.
Quý Doãn Chi ngồi sau quầy bar, vốn đang trả lời email, hình như bị phản ứng của cô làm cho buồn cười, anh bình tĩnh nhìn cô.
Thương Ức đứng thẳng một lúc, sau đó lập tức chạy đến bàn ăn.
Há cảo sốt đậu phộng, món mà cô thích nhất.
Thương Ức đưa tay sờ nhiệt độ, ngoan ngoãn ngồi xuống rồi xé bao bì ra.
Tóc cô đang trong giai đoạn khó xử, không dài cũng không ngắn, không xoăn cũng không thẳng, xõa bừa bộn ở hai bên càng làm tôn lên khuôn mặt thanh tú.
Quý Doãn Chi không có hiểu biết chung về phụ nữ, nhưng anh biết Nhất Nhất rất xinh đẹp.
“Chuyện là…”
Cho đến bây giờ, Thương Ức vẫn không biết cách gọi anh là gì.
“Chị họ tôi nói tháng này bố tôi đã đến bệnh viện.” Giọng cô nhỏ dần, chiếc thìa di chuyển càng lúc càng chậm, “Tôi không muốn bố làm phiền mẹ. Anh có thể…”
“Biết rồi.”
Thương Ức lén nhìn anh. Anh không nhìn cô, giọng điệu thờ ơ.
“Em trai tôi sắp thi trung học rồi.” Cô tiếp tục thăm dò, “Tôi có thể về nhà ở một thời gian không? Sau khi em ấy thi xong, tôi sẽ…”
Quý Doãn Chi ngẩng đầu lên.
Sự im lặng của anh chính là câu trả lời.
Thương Ức cúi mặt xuống.
“Em ấy đang tuổi ăn tuổi lớn, tối nào cũng đói.” Cô không muốn từ bỏ như vậy, “Ngày nào cũng gọi đồ ăn bên ngoài cũng không tốt. Tôi chỉ muốn giúp em ấy làm một chút đồ ăn khuya…”
Anh vẫn không nói gì.
Sự im lặng của anh được chia thành hai loại.
Một loại là cho cô gái chút mặt mũi, lịch sự từ chối.
Một loại là từ chối đến mức căn bản là lười trả lời.
Thương Ức cắn môi dưới, không nói gì nữa.
Nửa phút sau.
Tin nhắn báo đã nhận được mười vạn.
Cô hơi bối rối: “Dạo này tôi có tiền rồi.”
Cô đâu chỉ dạo này mới có tiền.
Chi phí chữa bệnh của mẹ, học phí và tiền sinh hoạt của em trai và em gái, Quý Doãn Chi không để cô phải lo lắng bất cứ thứ gì.
Kể cả không có được căn nhà này thì cô… cũng được coi là cô gái trẻ giàu có.
“Đầu bếp.”
Quý Doãn Chi đứng dậy rót nước.
“Cảm ơn anh!” Thương Ức vội vàng cảm ơn, cố gắng giải thích, “Nhưng tôi chỉ muốn ở bên cạnh em ấy, bây giờ học sinh rất căng thẳng trước kỳ thi trung học, cho nên…”
Anh lại nhìn cô một lần nữa.
Đây chính là đừng được đằng chân lân đằng đầu.
“… Cảm ơn anh.” Thương Ức chỉ thiếu điều vùi mặt vào bát há cảo, nghẹn ngào nói, “Cảm ơn.”
Quý Doãn Chi không nói gì.
Anh trở về phòng làm việc.
Thương Ức do dự ngoài cửa một hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm đẩy cửa ra: “Anh có thời gian không ạ?”
Hệ thống thông gió hoạt động tốt, nhưng cô dường như vẫn ngửi thấy mùi vị sau khi ân ái, hai chân di chuyển một cách bất an.
“Có chuyện gì vậy?”
“Tôi…gần đây tôi có tiền rồi.” Thương Ức cúi mặt xuống, giọng nói rất nhỏ: “Dù có phải chi tiền để các em ấy đến một nơi như trường nội trú thì cũng đủ rồi. Anh không cần đưa cho tôi nữa đâu.”
Cô không biết, Quý Doãn Chi chỉ nhớ đến hình ảnh của cô trong căn phòng này ba giờ trước.
Cô đã k ẹ p chặt anh như thế nào.
“Cảm ơn anh.” Cô nói lần thứ ba, cảm kích đến muốn cúi lạy, “Chuyện là… Nếu anh có gì không hài lòng về tôi thì anh cứ nói nhé.”
Lời nói này khiến Quý Doãn Chi nhướng mày.
“Em chỉ mặt nào?”
Thương Ức dùng tay trái đỡ lấy tay phải: “Tôi… tôi hôm nay… hôm nay…”
Cô lí nhí: “Hôm nay anh có hài lòng không ạ?”
“Ừ.”
Không còn gì nữa.
Cô bất an nhìn anh.
Quý Doãn Chi nói quá ít. Cô cần rất rất nhiều cố gắng mới có thể tiếp tục đối thoại: “Còn một chuyện… Là mấy chủ nợ của bố tôi, có người theo dõi em trai tôi, biết được địa chỉ mới của bọn tôi rồi. Cho nên tôi…”
“Biết rồi.”
Lại không nói gì nữa.
Thương Ức bồn chồn đứng đó: “Rồi thì…. tôi thường ra ngoài, mặc dù bạn cùng phòng đều tin là về nhà, nhưng tôi vẫn phải làm thủ tục ở ngoài. Trường tôi ở rất phiền phức, phải có lý do rất chính đáng mới được. Lấy lý do chăm sóc mẹ thì cũng được, nhưng tôi không muốn đưa bệnh án của mẹ cho trường… Cho nên…”
“Biết rồi.”
Không còn gì nữa.
Thương Ức cắn môi dưới, quay người định đi.
Quý Doãn Chi đột nhiên lên tiếng: “Lại đây.”