Mãi Mãi Cũng Sẽ Tan Thành Sương Mù - chap 2
Chương 2: Đèn tường
Thương Ức gõ cửa.
Cô không cần anh đáp lại, đây chỉ là nghi thức mà thôi, cô tự đẩy cửa bước vào trong.
Chiếc áo sơ mi của cô như một lời mời gọi.
Quý Doãn Chi ngẩng mặt.
Anh đẹp trai, rất đẹp trai. Là vẻ đẹp lạnh lùng ít nói, làm giảm đi khí chất sắc sảo.
Anh hai mươi bảy tuổi.
Dù ra tay rất hào phóng nhưng bên cạnh anh chỉ có cô.
Thương Ức không có gì bất mãn về vị kim chủ này, cô chỉ bối rối kéo kéo vạt áo.
Lúc này anh đã tháo kính.
Quý Doãn Chi bị cận hơn một độ. Anh không đeo gọng kính vàng, anh đeo loại kính bình thường mà đàn ông trẻ tuổi vẫn dùng.
Thương Ức cắn môi, cô vừa cất bước muốn đi, tiếng “Lại đây” của anh đã vang lên.
Lời anh nói nhiều nhất với cô chính là: Lại đây.
Có một lần tình cờ, bạn cùng phòng xóa nhầm hộp thoại trò chuyện của nhóm lớp nên vội vàng hỏi cô thời gian của một hoạt động. Thương Ức thì lại luôn xếp lớp, lẫn vào vô số nhóm trò chuyện trên trường.
Bạn cùng phòng nhớ lại: “Cậu thử tìm chữ ‘lại đây’ hoặc là ‘tập hợp’ xem. Tớ nhớ là nằm trong tin nhắn mới nhất.”
Thương Ức quả quyết tìm kiếm từ “tập hợp”.
Sau đó lặng lẽ nhập từ “lại đây”.
Quý Doãn Chi, 297 tin nhắn.
Họ gặp nhau vào tháng 1 năm ngoái. Khi đó Thương Ức vừa tròn mười tám tuổi, mối quan hệ bao nuôi chính thức thiết lập. Về quá trình ký kết hợp đồng thì nhìn phát là hiểu ngay, vô cùng đau đớn.
Chính xác là đau đớn.
Các nhà văn thường mặc định rằng, phụ nữ sẽ không bao giờ quên được người đàn ông khiến mình đau đớn.
Nhưng Thương Ức thì không biết.
Cô chỉ cẩn thận ôm lấy vai anh.
Anh cũng đã tắm qua, cô ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc.
Anh không nhất thiết phải làm điều này với cô, nhưng Quý Doãn Chi bị mắc chứng sạch sẽ, việc đầu tiên anh làm khi về đến nhà là đi tắm.
Song phần tiếp theo lại hơi trúc trắc.
Kỹ thuật hôn của anh chỉ ở mức trung bình, đây là kết luận của Thương Ức. Quá mức chiếm hữu, còn ý nghĩa triền miên thì cần phải tự mình khám phá, chỉ có thể xếp vào loại nụ hôn tầm thường.
Trong lúc hôn, Thương Ức bị ép ngẩng cổ lên, môi lưỡi anh lại chuyển đến cổ cô, nhẹ nhàng liếm mút, chậm rãi phác họa, sau đó đột nhiên nặng nề.
“Đừng…” Cô không thể không lên tiếng, “Đừng để lại dấu vết.”
Ở một thành phố gần như chỉ có mùa hè thì tình nhân làm sao có tư cách mang theo dấu vết chứ?
Anh khựng lại, đột nhiên làm mạnh hơn.
Nhưng vẫn có chừng mực.
Theo logic của Quý Doãn Chi, anh sẽ không cho rằng đây là lỗi của mùa hè.
Anh chỉ cảm thấy phần gáy không đủ an toàn đối với toàn bộ cơ thể cô.
Đầu ngón tay chạm đến khe hở giữa áo sơ mi.
Thương Ức giơ tay che lại.
Điều này không cần thiết, vì vậy anh hiểu, động tác cũng thoáng dừng lại, giọng nói nhạt nhẽo: “Em tự làm đi.”
Anh biết bên trong cô không mặc gì cả.
Thương Ức đỏ mặt, mép bàn tay lần đến cúc áo, sau đó sợ hãi buông ra, lắc đầu.
Anh cười rất khẽ.
Chiếc áo sơ mi được cởi ra, nhưng không cởi hẳn. Đôi g-ò b-ồng đào căng tròn nhưng nhỏ nhắn của cô ẩn hiện giữa hai vạt áo sơ mi.
Bàn tay anh nắm chặt rồi lại buông ra.
Bàn tay anh buông ra rồi lại đón lấy.
Thương Ức cúi đầu nhìn những ngón tay đang lần lần hạ xuống.
Anh sẽ không làm cô đau.
Ngoài lần đầu tiên anh không có mấy kinh nghiệm đã khiến cô khóc đến trời long đất lở ra thì sau đó anh sẽ không làm cô đau nữa.
Không đau, nhưng vẫn thổn thức.
Thổn thức, chịu đựng sự l i ế m m-út nguyên thủy này.
“… Nhẹ thôi.” Cô vuốt ve gáy anh.
Anh lại lùi ra, giọng nói càng nhỏ hơn: “Tự nâng lên đi.”
Thương Ức đỏ bừng cả tai: “… Tôi đâu có gì mà nâng chứ.”
Anh không cho phép cô nói như vậy. Cô cần phải học cách chấp nhận cơ thể của mình một cách hoàn toàn, trọn vẹn.
Nhưng anh vẫn bật cười, giơ tay cởi bỏ chiếc áo sơ mi.
Bờ vai gầy lộ ra ngoài. Đôi môi lạnh lẽo lập tức in lên đó, giống như cơn mưa rào để lại dấu ấn tình yêu cho con người.
“Hôm nay mưa lớn quá…” Thương Ức nhìn rõ góc cạnh khuôn mặt anh, lẩm bẩm, “Tôi làm mất ô rồi.”
Ngón tay anh vòng ra sau eo, như có như không vuốt ve, xoa nắn, day bóp.
Cô thẳng lưng.
Cánh tay anh lại vòng về mặt bàn.
Chiếc điều khiển từ xa phát ra tiếng tách nhẹ, đèn chùm trong phòng sách vụt tắt. Tiếp theo là đèn bàn tắt, còn đèn tường treo phía sau lưng cô lại nhẹ nhàng bật sáng.
Chỉ chiếu sáng cơ thể cô.
“Đừng như vậy…” Thương Ức bắt đầu choáng váng, “Đừng nhìn tôi.”
Anh không trả lời. Lời anh nói ít ỏi đến đáng thương.
Giống như bờ vai của cô vậy, đáng thương nép vào trong lồng ngực anh.
Thương Ức thuộc tạng người xương nhỏ. Khi cô đứng trong bếp rửa hoa quả, anh có thể che chắn hoàn toàn từ phía sau; khi cô trốn vào lòng anh, anh sẽ hoàn toàn dung nạp.
Độ ẩm của mùa hè lan tỏa giữa lồng ngực và lồng ngực, cháy lên trong đáy lòng.
Buổi chiều tà nên có chút se lạnh.
Nhưng buổi chiều tà không có. Ánh đèn ấm áp, ngay cả làn da cũng như đang cháy bỏng, cho phép đôi môi mỏng lướt nhẹ, cầu xin được hạ nhiệt.
Thương Ức nghe thấy tiếng kéo ngăn kéo.
Đây lại là chi tiết kỳ lạ.
Cô nhớ rõ phía sau eo mình chính là mô hình sao Mộc và sao Thổ, còn cả quả lắc Newton.
Chúng chỉ là đồ trang trí, gu thẩm mỹ của anh vốn luôn nhạt nhẽo như vậy.
Và trong ngăn kéo nơi thắt lưng áp vào, b a o ca o su đang nằm lặng lẽ trong đó, nằm trên một cuốn tạp chí nghiên cứu khoa học.
Thương Ức tiếc nuối vì mình không phải là nhà văn.
Nếu là nhà văn, cô sẽ mô tả Quý Doãn Chi rằng “Rõ ràng là làm tình với tôi còn hấp dẫn hơn cả tri thức”.
Anh đã đeo xong, sau đó t á c h hai chân cô ra, bắt cô kẹp vào eo mình rồi cố gắng tiến vào.
“… Đau quá.” Thương Ức ngã vào ngực anh, “Vẫn chưa được.”
Bao nhiêu lần cũng như vậy.
Cô sẽ không còn tin vào bốn chữ “tiến quân thần tốc” này dù chỉ một chút.
Quý Doãn Chi cau mày lại.
Sau đó anh giữ khoảng cách với cô.
Anh chỉnh lại khuôn mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô, từ từ nghiền ngẫm lên xuống, mang theo chút chọc nhẹ, thỉnh thoảng rơi vào nhụy hoa.
Bàn tay nắm chặt bên eo cô kiềm chế, không bóp chặt đến chết.
Thương Ức nghe thấy tiếng mưa lớn, như thể có một đám đông sắp nhấn chìm thành phố.
Còn nơi riêng tư nhất trên cơ thể thì giống như cơn mưa rào đổ xuống vùng đất khô cằn.