Củi Khô Lửa Bốc - Chương 47
Chương 47
Lần này Lương Thi Vận trở về chưa đến một tuần đã đi lại.
Lại một lần nữa yêu xa, cũng không khó khăn như trong tưởng tượng.
Có lẽ đã trưởng thành rồi nên mọi người không muốn dính lấy nhau quá nhiều nữa. Mỗi ngày chia sẻ vài câu về cuộc sống hằng ngày với đối phương, trước khi đi ngủ nghe được giọng nói của đối phương, vậy là đủ rồi.
Tin nhắn có thể không trả lời ngay cũng không sao, trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ Lương Thi Vận và Sở Hạ tuyệt đối tin tưởng đối phương, biết đối phương hết bận sẽ trả lời lại cho mình, cũng không còn suy nghĩ miên man, lo được lo mất.
Khó khăn nhất chính là lúc nhớ tới đối phương.
Những lúc đó Lương Thi Vận sẽ gửi tin nhắn cho Sở Hạ, lắng nghe giọng nói của anh, dù là tiếng hít thở thôi cũng được. Sở Hạ thì thích nhất là lật xem những tấm ảnh của Lương Thi Vận.
Trước khi Lương Thi Vận đi anh đã chụp rất nhiều ảnh.
Trong đó có cả tấm hai người nắm tay nhau. Anh đăng tấm ảnh này lên vòng tròn bạn bè, công khai bản thân là hoa đã có chủ, chuyện này cũng giúp anh chặn được không ít những dây dưa và nợ đào hoa không cần thiết.
Đương nhiên ảnh chụp sẽ không để lộ mặt của Lương Thi Vận, dù sao thì trong danh sách bạn bè của anh cũng có không ít người quen biết với mẹ của Lương Thi Vận. Phương Nguyên có quyền được biết chuyện bọn họ đang quen nhau, chứ không phải là nghe được chuyện này từ miệng của người khác.
Tết Nguyên Đán, Lương Thi Vận về nước, vừa hay Phương Nguyên mời Sở Hạ tới ăn cơm cùng. Hai người bọn họ cảm thấy đây là cơ hội tốt, quyết định nói chuyện quen nhau cho Phương Nguyên biết.
Hai người cùng nhau tới nhà của Phương Nguyên. Khi sắp vào tới nhà, Lương Thi Vận đột nhiên có chút khẩn trương, Sở Hạ cầm lấy tay cô an ủi.
Nhưng khoảnh khắc cửa mở ra, Lương Thi Vận lại vô thức rút tay ra khỏi tay anh.
“Ủa, hai người cùng nhau tới à, không lẽ là trùng hợp gặp nhau dưới lầu?” Phương Thi Nhã nhìn hai người, nói.
Cô ấy vừa rồi đứng ngoài ban công, vừa hay nhìn thấy hai người đi chung một chiếc xe tới đây, định ra mở cửa thì lại vô tình thấy hai người trộm nắm tay qua mắt mèo, cô ấy lập tức đoán ra hai người đang yêu đương.
“Khụ khụ…” Lương Thi Vận vốn định tối nay thẳng thắn nói ra, ngược lại cũng không sợ Phương Thi Nhã phát hiện ra gì đó, chỉ lấy đồ trong tay của Sở Hạ đưa cho Phương Thi Nhã: “Chị mới nghe thấy mẹ gọi em đấy, còn không mau vào bếp bưng đồ ăn phụ mẹ.”
Cơm chiều vẫn là Phương Nguyên làm, một bàn đầy đồ ăn, tuy rằng phần lớn là cơm nhà nhưng đều là hương vị mà Lương Thi Vận không nếm được khi ở nước ngoài.
Lúc Phương Thi Nhã lải nhải chia sẻ những chuyện thú vị trong đại học, Lương Thi Vận chỉ tập trung dùng cơm, thỉnh thoảng sẽ đáp lại mấy vấn đề mà bố dượng và Phương Nguyên hỏi.
Không ngờ, lần này hai người họ chủ yếu là hỏi thăm về bệnh tình của Lương Lực Đạt, còn hỏi cô ở nước ngoài đã quen chưa, không hề thúc giục kết hôn, cũng không hỏi cô về chuyện tình cảm.
Có thể là bởi vì hiện giờ cô đang ở nước ngoài, Phương Nguyên cho dù muốn sắp xếp cho cô đi xem mắt cũng không hợp lý, lại có thể là bởi vì lần trước ồn ào đến khó coi như thế…
Lương Thi Vận suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên nghe Phương Thi Nhã chuyển chủ đề lên người cô: “Mẹ, lần trước cô nói giới thiệu bạn trai cho chị, người đàn ông đó hình như điều kiện cũng không tệ, mẹ đã nói cho chị biết chưa?”
“Chị con đã lớn như vậy rồi, vấn đề cá nhân còn không tự mình biết rõ sao?” Thái độ của Phương Nguyên hơi khác thường, dường như bà không muốn tiếp tục chủ đề này.
“Cũng phải, có lẽ là bên cạnh chị đã có chân mệnh thiên tử rồi.” Phương Thi Nhã lại chưa từ bỏ ý định, một lần nữa nhắm vào Lương Thi Vận và Sở Hạ.
Giấu thêm một hai giờ nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, Lương Thi Vận dứt khoát lên tiếng: “Mẹ, con muốn nói cho mẹ biết một chuyện, thật ra con đã có bạn trai rồi.”
Nói xong cô liền nắm tay người ngồi bên cạnh.
Phương Nguyên im lặng nhìn hành động của hai người họ, dường như không có sự kinh ngạc quá lớn, chỉ buông chén đũa xuống: “Mẹ cứ tưởng hai người các con vẫn muốn giấu giếm.”
Sau khi cùng Sở Hạ tái hợp lần nữa, Lương Thi Vận vừa trở về Mỹ là Lương Lực Đạt gần như lập tức nhìn ra được.
Về nước có một chuyến mà tinh thần lẫn diện mạo đều hoàn toàn thay đổi, còn thường xuyên cầm điện thoại cười trộm, không cần nói cũng biết nhất định là đang yêu đương.
Mà người được chọn, ngoại trừ Sở Hạ, Lương Lực Đạt không nghĩ ra được cái tên thứ hai.
Ông cũng lười phải vòng vo, trực tiếp gọi điện hỏi Sở Hạ, xác định hai người bọn họ thật sự nghiêm túc, cuối cùng cũng an tâm.
Có điều, Phương Nguyên không an tâm.
Lương Lực Đạt biết được nỗi bận tâm của bà, lần nọ khi hai người nói chuyện điện thoại, ông nhịn không được mà nói cho bà biết chuyện này. Đương nhiên, ông ấy không nói thẳng người đó là Sở Hạ, chỉ nói con gái có bạn trai rồi, để cho người làm mẹ như bà đỡ bận tâm một chút.
Nhưng sao lại không bận tâm được chứ, ở trong nước nhiều năm như vậy không tìm được, vừa ra nước ngoài mấy tháng đã có bạn trai ngay.
Dĩ nhiên Phương Nguyên phải hỏi cặn kẽ.
Lương Lực Đạt đành phải nói là người đó bà cũng quen, nhân phẩm không tệ, cùng ngành với Lương Thi Vận, tài năng trẻ tuổi, cùng chung chí hướng với con gái, nhất định sẽ làm bà vừa lòng.
Phương Nguyên là một người thông minh, vừa liên tưởng mọi chuyện lại với nhau bà đã rõ ràng.
“Lúc học đại học, hai đứa ở sau lưng mẹ lén lút yêu đương, mẹ đều biết, chỉ là không nói ra…” Phương Nguyên nhìn hai người họ, dáng vẻ đang chờ họ giải thích: “Bây giờ thì sao, đều đã lớn hết rồi, còn muốn lén lút yêu đương nữa à?”
“…” Sở Hạ.
“…” Lương Thi Vận.
“Chuyện này là em sai.” Im lặng chốc lát, Sở Hạ quyết định nhận sai, nhận hết chuyện hai người khi còn đi học lén lút yêu đương và chuyện bây giờ ở bên nhau không thông báo cho bà biết vào mình.
Anh còn muốn giải thích, Phương Nguyên đã cắt ngang lời anh: “Em sai sao, vậy được—— Hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, định khi nào thì kết hôn?”