Củi Khô Lửa Bốc - Chương 43
Chương 43
Sở Hạ nhớ rõ khi anh vừa mới về nước, Cao Yến biết anh muốn theo đuổi lại Lương Thi Vận đã từng hỏi anh một câu. Anh ta hỏi: Cậu không cảm thấy mấy năm nay Lương Thi Vận thay đổi rất nhiều sao?
Sở Hạ dĩ nhiên có thể cảm nhận được mấy năm qua Lương Thi Vận đã thay đổi rất nhiều, đặc biệt là trên mối quan hệ nam nữ, chỉ là——
Giống như bạn thích ăn cá, chẳng lẽ cá hấp thì bạn thích còn cá kho thì bạn chê sao?
Lúc ấy, Sở Hạ đã trả lời Cao Yến như vậy.
Anh tự nhận bản thân không phải là người lòng dạ hẹp hòi, nhưng giờ phút này khi nghe được cô đang ở cùng một người đàn ông khác, anh đột nhiên không muốn biết gì nữa.
Chơi đùa cũng được, nghiêm túc cũng được.
Nhiều năm như vậy, khẩu vị của anh không thay đổi, có điều đó chỉ là anh thôi—— còn khẩu vị của Lương Thi Vận có lẽ đã sớm thay đổi.
Cuộc đối thoại tiếp theo Sở Hạ không nói được hai câu đã tắt máy.
Đêm đó anh một mình nằm trằn trọc trong phòng, nhịn không được uống chút rượu, ngày hôm sau tỉnh lại vô tình bị phát sốt.
Đầu nặng chân nhẹ suýt nữa đã té ngã, anh dùng nhiệt kế tự kiểm tra, 38.5 độ, còn tốt, không quá nghiêm trọng. Anh đặt đồ ăn ở ngoài, thuận tiện nhờ người giao cơm mua giúp ít thuốc cảm.
Có lẽ là thời gian trước làm việc cực nhọc, tích lũy tới giờ mới bộc phát.
Uống thuốc xong Sở Hạ nặng nề đi vào giấc ngủ, cơ thể chút nóng chút lạnh, như trở về khoảng thời gian bị cách ly trong thời điểm dịch bệnh, nhưng giấc mơ lại không giống lúc cách ly, mà là một lần cảm mạo khi còn học đại học.
Đó là ngày thứ hai của kỳ nghỉ đông, anh bởi vì một vài lý do mà ở lại trường học, buổi sáng ngày nọ sau khi tỉnh lại phát hiện bản thân bị phát sốt.
Lúc ấy anh cũng chỉ ho khan hai tiếng, thế mà Lương Thi Vận thông qua điện thoại vẫn nghe ra được, trưa hôm đó cô chạy tới trường học thăm anh.
Ngày đó là giao thừa, anh tuy ngủ lại trường học nhưng phòng ký túc xá cách vách vẫn còn hai bạn học, hai người đó có quan hệ cũng không tệ với anh, muốn mở miệng nhờ cũng không phải không có ai chăm sóc.
Nhưng Lương Thi Vận vẫn nhất quyết muốn tới. Đêm đó, hai người cùng nhau đón giao thừa ở ký túc xá.
“Em chạy tới đây làm gì, nói với giáo sư Phương chưa?” Buổi chiều Sở Hạ ngủ một giấc nên tới tối đã hạ sốt, nhịn không được hỏi Lương Thi Vận.
Lương Thi Vận không trả lời, ngược lại móc một cái hộp trong túi ra: “Trong này là sủi cảo nhà làm, em học gói mấy cái, nấu cho anh ăn thử xem sao.”
“Không có bếp điện từ.”
“Hả? Lần trước em nhớ trong phòng ký túc xá của anh có một cái nồi nấu lẩu…”
“Đó là mượn của phòng bên cạnh—— giờ bọn họ đã về nhà ăn tết cả rồi, để anh đi hỏi đàn anh xem sao.”
Sở Hạ nói xong liền mặc quần áo vào, đứng dậy chuẩn bị đi qua phòng bên cạnh mượn.
Lương Thi Vận giữ anh lại: “Đừng, đừng đi.”
Sở Hạ tưởng cô sợ các bạn học khác biết quan hệ của anh và cô, vội vàng nói: “Em yên tâm, anh sẽ không nói với bọn họ em ở chỗ này.”
Lương Thi Vận lại lắc đầu, kéo anh lại: “Đừng đi nữa, bệnh cảm của anh vẫn chưa bớt mà.”
Ngày đó, cơm chiều là Lương Thi Vận xuống căn tin mua về.
Sau khi ăn xong, Lương Thi Vận vẫn nghĩ cách nấu sủi cảo, dùng ấm đun nước sôi của ký túc xá.
Ấm đun nước có dung tích nhỏ, sau khi nước nóng sẽ tự động cắt điện, chỉ có mười mấy cái sủi cảo mà Lương Thi Vận phải bấm ấm liên tục nửa tiếng đồng hồ mới nấu chín.
Khi đó anh bị cảm mạo, căn bản ăn sủi cảo không cảm được mùi vị gì, nhưng ngày đó nhìn dáng vẻ nấu sủi cảo của cô, dưới hơi nước mờ mịt, gương mặt và chiếc mũi hồng hồng thật sự rất đáng yêu.
Vì sao lúc ấy anh không biết quý trọng Lương Thi Vận chứ?
Sở Hạ ảo não mở to mắt.
Xung quanh yên tĩnh, ánh hoàng hôn hắt vào từ cửa sổ, có một loại xuất thần không phân biệt được hôm nay là ngày tháng năm nào.
Anh không biết bản thân hết nóng rồi lạnh mấy bận, nhưng thân thể cảm thấy mệt mỏi vô cùng, giống như không muốn làm không muốn nghĩ gì nữa.
Mãi đến khi thấy Lương Thi Vận đẩy cửa bước vào.
Lần này không biết đã sốt tới bao nhiêu độ? Sở Hạ nghĩ, lại luyến tiếc nhắm mắt, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô, mãi tới khi đối phương ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh tỉnh rồi sao?”
“…” Sở Hạ nghĩ, ảo giác thật chân thực.
“Khá hơn chút nào chưa?” Lương Thi Vận duỗi tay áp lên trán anh. Hơi lạnh, không còn nóng nữa.
Sở Hạ lập tức ngồi dậy, nắm lấy tay cô, xác nhận lại một lần nữa: “Em sao lại…?”
Yết hầu của anh giật giật, cố gắng muốn phát ra âm thanh nhưng cổ họng đau rát ngứa ngáy, như có ngọn lửa đang đốt cháy bên trong, còn chưa nói xong đã ho khan.
Lương Thi Vận có chút bất đắc dĩ nhìn anh, giúp anh vỗ vỗ lưng để thông khí, sau đó mới đưa ly nước bên cạnh giường cho anh.
Đợi anh uống sạch nước trong ly xong, cô bèn lên tiếng trước khi anh nói chuyện: “Trưa nay em mới đáp chuyến bay về nước.”
“Công ty còn ít vấn đề còn tồn đọng, em trở về xử lý cho xong.” Lương Thi Vận giải thích, nhìn anh còn vẻ nghi hoặc thì lại nói: “Hôm qua trước khi em lên máy bay anh đã gọi điện cho em, anh còn nhớ không? Lúc ấy em đang vội đăng ký nên treo máy, sau đó em điện lại cho anh nhưng không ai nhận máy, đi ngang qua chung cư của anh nhịn không được muốn lên thăm anh một chút, lại phát hiện cửa nhà anh không khóa…”
Ngày hôm qua? Đăng ký? Anh nhớ rõ lúc anh gọi điện cho cô không giống như đang ở sân bay—— Sở Hạ vừa mới tỉnh lại, đầu óc có chút trì trệ, theo bản năng phản bác.
Nhưng vừa mới phản bán xong, đột nhiên anh nhớ ra ngày hôm qua sau khi uống say hình như anh có điện lại cho Lương Thi Vận.
Lúc đó anh đã nói gì?
Sở Hạ cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra được. Anh cầm điện thoại đặt ở đầu giường lên, mở ra kiểm tra, đúng thật là 12 giờ đêm qua anh đã gọi cho cô, cuộc trò chuyện kéo dài tới 5 phút đồng hồ.