Củi Khô Lửa Bốc - Chương 26
Chương 26
Cho tới giờ Lương Thi Vận vẫn còn nhớ rõ giọng điệu khi nói lời chia tay của Sở Hạ.
..Giống hệt như dòng suối trong lành, êm đềm tới mức khiến người ta quên mất sự mở đầu rốt cuộc có bao nhiêu bất ngờ.
Có cam tâm tình nguyện không, có bằng lòng không?
Yêu nhau là chuyện của hai người, vậy mà chia tay thì chỉ cần một người nói ra là có thể đơn phương kết thúc mối quan hệ.
Nỗi ấm ức và khó chịu đó cô chỉ có thể im lặng đè nén xuống tận đáy lòng.
Công việc lúc đó đang không được không thuận lợi, cô cũng không có quá nhiều thời gian để đau lòng.
Nhưng đêm về cô lại thường xuyên mơ thấy những chuyện vụn vặt, ví như bọn họ cùng nhau tới thư viện, ngay dưới ánh mắt của bạn học lén lút yêu đương, còn có cả những khoảnh khắc thân mật khắng khít……
Cuộc sống đại học sớm đã qua đi, công việc kinh doanh của công ty nặng nề đè ép khiến cô sắp không thở nổi. Mỗi khi thức giấc giữa đêm, Lương Thi Vận chỉ có thể một mình chịu đựng nỗi đau, sau đó trằn trọc suốt đêm.
Cô cần một nơi để tựa vào.
Sở Hạ đã từng là nơi để cô tựa vào, cho dù anh có lúc không kịp thời hồi âm cho cô, cho dù anh không có cách nào đưa ra những kiến nghị chính xác.
Nhưng chỉ cần nghe anh nói, hoặc là chỉ cần cô biết anh vẫn còn ở đó, là cô đã có thể an tâm.
Nhưng anh lại nói lời chia tay.
Thế là nơi dựa dẫm của cô bị sập đổ, những cảm xúc tiêu cực chất chồng lên nhau giày vò hành hạ cô…
Không ai biết cô đã trải qua những ngày tháng đó như thế nào.
Dĩ nhiên, cô cũng sẽ không nói cho anh biết cô làm thế nào để vượt qua.
“Nếu đã nói lời chia tay thì nên dứt khoát một chút. Anh không thể bởi vì mấy năm nay không tìm được mối nào tốt hơn mà quay về trêu chọc em.” Lương Thi Vận nhét đồ trong tay vào lại tay anh, “Tất nhiên, em không phủ nhận tình cảm của em đối với anh——”
Suy cho cùng, nếu mạnh miệng nói không có tình cảm thì đến cả bản thân Lương Thi Vận cũng không thể tin nổi.
“Không có ai lại bằng lòng quan hệ thể xác với một người mà mình không có cảm giác, nhưng —— mối quan hệ đó cũng chỉ giới hạn ở thể xác mà thôi.”
Lời nói đã nói rõ ràng thế rồi, Sở Hạ có nói gì đi nữa cũng chỉ uổng công.
Anh trầm mặc nhìn Lương Thi Vận, thử tìm một chút sơ hở trên khuôn mặt bình tĩnh của cô, nhưng cũng chỉ vô ích.
Lương Thi Vận nhìn thấy anh xoay người rời đi, lúc này mới quay đầu lại mở cửa.
“Bạn trai cũ sao?” Lâm Ngạn nghe thấy tiếng mở cửa thì hỏi, ‘À thì, em không phải cố ý nghe lén đâu, chẳng là giọng nói của hai người có hơi lớn…”
“Ừm.” Lương Thi Vận đáp lại một tiếng, cũng không có hứng thú nói chuyện tiếp, cô cất bước đi vào phòng bếp lấy nước uống.
“Tâm trạng của chị không tốt sao? Muốn uống rượu không?” Lâm Ngạn đứng bên cạnh thăm dò cô.
“Ngày mai còn phải dậy sớm.” Lương Thi Vận đáp.
“À.” Lâm Ngạn gật đầu, “Vậy chị nghỉ ngơi sớm đi, em mang Bobby về trước.”
Mấy ngày sau đó Sở Hạ cũng không tới làm phiền Lương Thi Vận nữa.
Anh sẽ không gửi tin nhắn cho cô trong lúc cô đang họp, cũng sẽ không đột nhiên xuất hiện ở quán ăn cô đang ăn sáng, càng không hề xuất hiện trước cửa khu nhà cô.
Thỉnh thoảng cô tình cờ gặp anh ở trong tiểu khu, anh cũng chỉ chào hỏi cô một câu đơn giản, sau đó vội vội vàng vàng rời đi.
Hình như anh cũng rất bận rộn.
Cuối tháng, Lương Thi Vận gặp Cao Yến ở một bữa tiệc đấu giá đất. Nghe Cao Yến nhắc tới cô mới biết, Sở Hạ đang thuê văn phòng chuẩn bị mở phòng thiết kế.
“Tôi cứ tưởng anh ấy và anh làm chung môi trường văn phòng…”
“Cậu ấy không có hứng thú với việc làm chung môi trường văn phòng, cậu ấy chỉ đồng ý làm nhà thiết kế chính thôi.”
“Anh ấy vẫn muốn làm thiết kế sao? Vậy sao còn về nước làm gì?”
Mấy năm nay Sở Hạ ở nước ngoài phát triển không tệ.
Lương Thi Vận tuy rằng chưa xem qua bản lý lịch của anh, nhưng trước đây nghe anh và Phương Nguyên với Cao Yến nói chuyện, cô cũng gián tiếp biết được không ít tin tức.
Trong giai đoạn nghiên cứu sinh anh đã đạt nhiều thành tích xuất sắc, ví dụ như Giải thưởng Sinh viên RIBA, Giải thưởng Đội ngũ UIA-PHG, cùng những giải thưởng đáng kể khác. Tốt nghiệp xong anh được tuyển thẳng vào một công ty rất tốt, bản thân vừa có tài năng vừa sẵn sàng làm việc chăm chỉ, khi còn rất trẻ đã có riêng cho mình một bản thiết kế tên tuổi.
Ngay cả Phương Nguyên cũng rất nhiều lần tỏ vẻ không hiểu nổi—— Vì sao anh lại từ bỏ tiền đồ sáng lạn quay về nước?
Lương Thi Vận cho rằng anh đã mệt mỏi. Suy cho cùng thì ngành kiến trúc sư cũng không thể nào làm việc đều đặn giống như những ngành nghề khác, thậm chí còn vất vả hơn hẳn hệ thống làm việc 996* đang được nhắc đến trên mạng xã hội.
(Hệ thống làm việc 996: đi làm lúc 9:00 sáng, tan làm lúc 9:00 tối, buổi trưa với buổi tối được nghỉ ngơi 1 giờ (hoặc ít hơn), tổng cộng làm việc hơn 10 giờ/ ngày, và làm 6 ngày/tuần.)
Nhưng bây giờ…
Nếu Sở Hạ vẫn còn ý định, vậy vì sao anh lại về nước?
Thị trường thiết kế kiến trúc trong nước mỗi năm mỗi thu hẹp, sức cạnh tranh vô cùng gay gắt, hoàn cảnh công việc cũng không thể so với nước ngoài —— Lương Thi Vận thật sự không nghĩ ra được nguyên nhân.
“Ai mà biết chứ.” Cao Yến cũng nói, ánh mắt anh ta có chút ý vị sâu xa liếc nhìn cô, “Biết đâu có người không buông được cũng nên?”
Vì cô sao?
Lương Thi Vận dĩ nhiên không tin.
Không nói tới chuyện năm đó anh đề nghị chia tay rất dứt khoát, chỉ riêng chuyện bọn họ xa nhau ngót nghét gần 6 năm, cho dù cung phản xạ của anh có dài đi nữa cũng không phản ứng chậm đến thế…
Có điều cô vẫn hiếu kỳ với sự tính toán của anh.
Gửi tin nhắn để hỏi thì có vẻ hơi gượng gạo, cũng không thích hợp, đặc biệt là sau khi cô từ chối anh.
Cô vốn định vô tình gặp được anh sẽ lơ đễnh nhắc tới, nhưng từ lần gặp Cao Yến trở về cô lại không gặp Sở Hạ; mặc kệ là những nơi bọn họ thường xuyên đụng mặt như cửa hàng tiện lợi, quán ăn sáng, bãi đỗ xe…
Rõ ràng là cùng một tiểu khu nhưng lại cố tình không chạm mặt nhau, anh giống như biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của cô.
Mãi cho tới tháng tư, bạn thân Trình Kiều kết hôn, Lương Thi Vận cuối cùng cũng gặp lại Sở Hạ.