Củi Khô Lửa Bốc - Chương 23
Chương 23
Yêu đương hoặc là lên giường, không phải ai cũng được.
Đây là có ý gì?
Ý anh muốn nói là anh không tùy tiện như vậy sao? Hoặc cũng có thể mang theo ý khác là thổ lộ?
Hái trà trở về, Lương Thi Vận vẫn luôn suy nghĩ về mối quan hệ với Sở Hạ.
Nói thật, cô cũng không phải không hiểu tâm tư của Sở Hạ.
Từ việc anh dọn tới ở tiểu khu này, hoặc là nói từ thời khắc anh hôn cô ở khu nghỉ dưỡng, cô đã mơ hồ nhận ra anh có ý quay lại.
Cô hưởng thụ cảm giác làm bạn với anh, đồng thời hưởng thụ cả thể xác của của anh, cũng luôn âm thầm suy nghĩ bước tiếp theo anh sẽ làm gì.
Giống như sau khi chia tay, phần lớn mọi người đều hi vọng người yêu cũ sống tốt đẹp, Lương Thi Vận cũng không phải ngoại lệ.
Dĩ nhiên, cô cũng không trông mong Sở Hạ sẽ ‘ân hận vì lúc đầu đã làm sai’.
Chuyện chia tay năm đó đã khiến cô ý thức rõ ràng được một việc, rằng cô không phải là sự tồn tại không thể tách rời với anh.
Nếu anh muốn quay lại, thì hoặc là nhiều năm qua những người anh gặp gỡ chỉ có cô làm anh hài lòng nhất; hoặc là người yêu mới quá gò ép cưỡng cầu, chung quy cũng không bằng người yêu cũ…
Mặc kệ là do nguyên nhân nào cô cũng không muốn anh được như ý nguyện, như vậy mới có thể xoa dịu cảm xúc khó chịu trước đây của cô.
Nhưng loại tâm lý này thật sự rất khó kiểm soát.
Bởi vì khi bạn đang chờ mong bạn trai cũ hối hận, thì lực chú ý của bạn thực ra đã bị anh ta chiếm lấy một lần nữa.
Lương Thi Vận không muốn thừa nhận chuyện này.
Nhưng khi cô gặp lại Dư Hiểu Mạn, khi cô nhìn thấy cảnh cô ta cùng Sở Hạ hái trà, ngoài mặt tuy rằng cô tỏ ra không có việc gì, thật ra trong lòng cô vẫn tràn đầy sự ghen tị.
Sự ghen tuông rất rất nhỏ nhưng đích thực là có thật.
Có lẽ tình yêu và tình dục căn bản không thể tách rời, cuối cùng thì đại não của phụ nữ cũng sẽ tiết ra một hoocmon đặc biệt, khiến cô phải lòng người bạn giường của mình. Hơn nữa, bỏ qua nguyên nhân là cơ thể thì lý trí của cô cũng từng yêu anh…Thế nên tâm tình lại lần nữa dao động dường như không phải là chuyện quá khó khăn.
Mà con người không thể té ngã ở một chỗ hai lần.
Trò chơi này, có lẽ cô không có cách nào cùng anh chơi lại một lần nữa.
“Tối nay phải tăng ca.”
Trong văn phòng, nhìn thấy tin nhắn của Sở Hạ gửi tới, đây cũng là lần thứ ba trong tuần Lương Thi Vận lựa chọn từ chối.
“Gần đây bận lắm sao?” Hôm sau khi tập thể dục buổi sáng, Sở Hạ không nhịn được hỏi.
“Ừm.” Lương Thi Vận đáp, “Rất bận.”
Cô cũng không nói rõ là bận chuyện gì, một lát sau lại nói: “Em mới mua một máy chạy bộ đặt trong nhà, từ ngày mai chắc sẽ không tập thể dục buổi sáng với anh nữa.”
Bước chân Sở Hạ dừng lại.
Lương Thi Vận không cần quay đầu cũng có thể đoán được vẻ mặt kinh ngạc của anh, nhưng cô cũng không dừng bước.
Dù sao thì giữa những người trưởng thành, có một số việc không cần phải nói rõ ràng ra, cô tin là Sở Hạ hiểu rõ ý của cô.
Ba tuần sau là sinh nhật của Lương Thi Vận.
Vừa hay rơi vào cuối tuần, giữa trưa cô tranh thủ về biệt thự ăn bữa cơm với bố Lương, buổi tối thì vẫn như trước về nhà Phương Nguyên. Trên bàn ăn, cô nghe được một tin tốt…Phương Thi Nhã đã giành được giải nhì trong cuộc thi sáng tác ý tưởng mới.
Khó trách Phương Nguyên làm một bàn ăn thịnh soạn hơn so với ngày thường.
Lương Thi Vận cũng vui cho Phương Thi Nhã, nhưng trong lòng vẫn không tránh được có chút mất mát.
Từ nhỏ tới lớn cô đoạt giải thưởng rất nhiều, cô thậm chí không cần tham gia thi đại học, trực tiếp được tuyển thẳng vào…Nhưng dường như không có giải thưởng nào có thể làm Phương Nguyên khen ngợi cô thêm một câu.
Bởi vì Phương Thi Nhã đoạt giải thưởng, vai chính trong bữa cơm hôm nay liền đổi người.
Lương Thi Vận nhìn một nhà ba người bọn họ nói chuyện hòa thuận vui vẻ, cơm nước xong xuôi cô cũng không ở lại lâu mà trở về căn hộ của mình. Lúc xe đỗ vào bãi xe, một con Corgi đột nhiên lao tới, vòng quanh chân cô vẫy đuôi không ngừng.
Là bởi vì trên người cô bám mùi đồ ăn sao? Hay là vì kỳ nghỉ lễ sắp tới?
Lương Thi Vận giơ tay lên ngửi thử tay áo, đột nhiên cô nghe thấy một trận cười.
Cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cách đó không xa có một người con trai vóc dáng cao lớn chớp mắt nói: “Chị, đã lâu không gặp.”