Chỉ Yêu Riêng Mình Em - Chap 79_
Chương 79: Ngoại truyện phúc lợi
Qua Tết, Lan Thành lại đổ thêm một trận tuyết, nhiệt độ vẫn chưa có dấu hiệu ấm lên.
Nửa đêm, Khương Ngưng đang ngủ mơ màng thì nghe thấy tiếng con gái khóc. Cô cố gắng nhướng mí mắt, thấy Lục Thời Kì đã dậy khỏi giường, vừa đung đưa cái nôi vừa pha sữa cho con gái.
Bình sữa được đặt vào máy hâm sữa, máy hoạt động phát ra tiếng vo vo rất nhỏ. Trong lúc này, anh tranh thủ cúi xuống thay tã cho con gái.
Ánh sáng trong phòng rất yếu, bóng dáng anh tuấn của anh in trên một góc phòng ngủ, động tác thuần thục nhẹ nhàng, rõ ràng đã làm việc này vô số lần rồi.
Khương Ngưng vừa xuống sữa thì bị tắc sữa, sốt hết một ngày một đêm.
Sau khi sinh vốn sức khỏe đã yếu, lại còn bị giày vò như vậy, Lục Thời Kì không khỏi đau lòng, quyết định bỏ sữa mẹ, cho con gái bú sữa bột.
Không cần cho con bú, Khương Ngưng hoàn toàn rảnh rang.
Cơ thể cô vẫn đang trong thời gian hồi phục, tập đoàn JL do cô và Lục Thời Kì cùng sáng lập giờ do Lục Thời Kì quản lý, lúc anh bận thì con gái do bà vú trông ban đêm, lúc rảnh thì anh tự trông.
Tóm lại, Khương Ngưng gần như không cần phải nhúng tay vào bất cứ chuyện gì, chỉ tập trung hồi phục cơ thể, cuộc sống vô cùng an nhàn.
Lục Thời Kì bên kia đã thay tã cho con gái xong, đang cầm bình sữa cho con bú.
Khương Ngưng nhìn thoáng qua khuôn mặt tuấn tú góc cạnh của người đàn ông, trong lòng tràn ngập sự ấm áp và ngọt ngào.
Cơn buồn ngủ lại ập đến, cô nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cả người cô khoan khoái nhẹ nhàng.
Bên cạnh không còn thấy bóng dáng của Lục Thời Kì đâu, con gái Tiểu Tuyết Hoa cũng không có ở đó. Chắc là Lục Thời Kì đã đưa con bé ra phòng khách bên ngoài rồi.
Khương Ngưng nằm nướng trên giường thêm một lúc rồi mới vươn vai ngồi dậy đi rửa mặt.
Lúc này Lục Thời Kì đang massage bụng cho con gái.
Bé cưng chưa đầy hai tháng tuổi đã bước vào giai đoạn bị đầy hơi, đến nay đã hơn hai tháng rồi mà vẫn còn bị, khi ngủ mặt đỏ hết cả lên, cứ quay qua quay lại.
Lục Thời Kì học vỗ lưng và bài tập xoa bụng từ bà vú để giúp con gái đẩy khí trong bụng ra ngoài.
Nghe thấy tiếng “phụt phụt”, Khương Ngưng nhướn mày: “Anh càng ngày càng thành thạo rồi nhỉ, rất có tố chất làm ông bố bỉm sửa đấy.”
Lục Thời Kì nhìn sang, ánh mắt dịu dàng: “Em ngủ đủ giấc chưa?”
Khương Ngưng “ừm” một tiếng, giọng điệu uể oải.
Cô đi sang đó, Tiểu Tuyết Hoa trên bàn thay tã mũm mĩm đáng yêu, tuy còn nhỏ nhưng ngũ quan lại tinh tế, đặc biệt là đôi mắt trong veo rất giống Khương Ngưng hồi nhỏ.
Khương Ngưng nhìn con gái, trái tim thoáng mềm mại.
Nhìn quanh một vòng, cô hỏi Lục Thời Kì: “Thỏa Thỏa đâu rồi?”
“Đang học với thầy giáo nước ngoài.”
Từ khi Thỏa Thỏa bốn tuổi rưỡi, Lục Thời Kì đã mời giáo viên nước ngoài dạy cho cậu. Giáo viên này là người lai Trung Mỹ, biết nhiều ngôn ngữ, tính tình hài hước mà cũng rất hiểu tâm lý trẻ con, sử dụng phương pháp dạy học qua trò chơi, Thỏa Thỏa rất thích lớp học ngoại ngữ của thầy.
Cậu nhóc này rất thông minh, bây giờ đã có thể giao tiếp đơn giản hàng ngày rồi, phát âm cũng ngày càng trôi chảy.
Về mặt trí tuệ, Khương Ngưng cảm thấy con trai giống Lục Thời Kì.
Dì Tiết đã chuẩn bị xong bữa sáng, lúc Khương Ngưng đến ăn, Lục Thời Kỳ bế con gái ngồi bên cạnh.
Kết thúc một tiết học, Thỏa Thỏa ra khỏi phòng ngủ trong giờ giải lao.
Nghe thấy tiếng động trong phòng ăn, cậu đi qua xem em gái.
Chưa kịp lại gần thì giọng nói của bố mẹ đã vọng tới.
Khương Ngưng: “Tiểu Tuyết Hoa nhà mình còn nhỏ mà đã xinh xắn thế này, lớn lên chắc chắn là một mỹ nhân.”
Lục Thời Kì: “Con bé giống em, dĩ nhiên sẽ là mỹ nhân rồi.”
Khương Ngưng: “Đến lúc con bé đi học ắt hẳn sẽ nhận được khối thư tình.”
Lục Thời Kì khẽ nheo mắt: “Em đã nhận được bao nhiêu?”
Khương Ngưng bị hỏi mà ngớ người, sau đó cười khẽ một tiếng: “Chuyện này mà anh cũng ghen à? Làm như anh chưa từng nhận được thư tình ấy.”
Lục Thời Kì cũng cười khẽ một tiếng, lười biếng nói: “Biết đâu em còn nhận được nhiều hơn anh thì sao? Dù sao vợ anh cũng được nhiều người yêu mến thế này mà.”
“Cũng có khả năng này.” Khương Ngưng đắc ý nhướn mày.
Chợt nhớ ra điều gì đó, cô nói tiếp: “Mà hồi cấp hai thật tình là em rất sợ nhận được thư tình. Mỗi lần về nhà em đều lục tung cặp sách ở trường, sợ có mảnh giấy nào đó bị Khương Hoa phát hiện, kiểu gì cũng bị ăn mắng ăn phạt.”
Khương Ngưng cười khẩy: “Bà ấy cấm em không được gần gũi con trai, dù có người nhét thư tình cho em thì bà ấy cũng đổ lỗi lên đầu em, bảo chắc chắn là em không nghe lời bà ấy nên mới chọc ghẹo mấy đứa con trai trong trường.”
Thật ra lúc Khương Hoa nổi điên lên thì bà ấy còn mắng chửi thậm tệ hơn. Thậm chí còn dùng cả từ “câu trai”, nhưng những lời đó Khương Ngưng không thể nói ra trước mặt Lục Thời Kì.
Lục Thời Kì mơ hồ đoán được cảnh tượng lúc đó. Tim anh thắt lại, mím chặt môi, đáy mắt sâu thẳm dâng lên vẻ xót xa. Một lát sau, anh chầm chậm vươn tay ra, vỗ nhẹ lên tóc cô như an ủi: “Mọi chuyện đều qua cả rồi.”
“Ừ, qua cả rồi. Giờ nhắc lại cũng chẳng còn cảm giác gì nữa.” Khương Ngưng tựa vào vai Lục Thời Kì, nhìn cô con gái nhỏ đang say giấc nồng trong xe đẩy.
Bây giờ cô đã có con gái, lại được người đàn ông mình yêu nâng niu chiều chuộng, hạnh phúc viên mãn.
Lục Thời Kì vòng tay qua vai cô, bàn tay to lớn ấm áp nhẹ nhàng xoa nắn bờ vai gầy của cô.
Khương Ngưng thở dài: “Có bài học của em rồi, nếu sau này Thỏa Thỏa với Tiểu Tuyết Hoa đi học mà nhận được thư tình, em chắc chắn sẽ không mắng chúng. Điều đó chứng tỏ chúng rất ưu tú mới thu hút được người khác phái thích. Tuy nhiên, yêu sớm thì chắc chắn là không được rồi.”
Cô ngước mắt nhìn Lục Thời: “Anh thấy sao?”
Lục Thời Kì trầm ngâm một lúc: “Thỏa Thỏa là con trai thì không sao, còn Tiểu Tuyết Hoa nhà mình sau này mà cứ bị con trai nhét thư tình thì anh chắc chắn sẽ không vui. Mà cũng không phải lỗi của Tiểu Tuyết Hoa, là do mấy đứa con trai đó dám mơ tưởng đến con gái cưng của chúng ta.”
Chỉ cần tưởng tượng đến việc có người dám có ý đồ với con gái mình, Lục Thời Kì đã thấy tức nghẹn.
Khương Ngưng khẽ nhướn mày, trêu chọc: “Anh nhỏ mọn như thế là không được rồi. Sau này lỡ Tiểu Tuyết Hoa có bạn trai hay thậm chí là gả cho người ta, bộ anh định tức chết à?”
“Vậy thì không cần yêu đương, không cần kết hôn, dù sao nhà mình cũng nuôi nổi con bé.” Vừa dứt lời, Lục Thời Kì quay sang thấy Thỏa Thỏa đang đứng cách đó không xa, anh mỉm cười nói: “Đứng ngẩn ngơ ra đó làm gì? Học được cách nghe lén rồi à?”
Thỏa Thỏa chạy đến, vịn vào thành xe đẩy, nhìn cô em gái nhỏ nhắn đáng yêu như búp bê sứ. Nghĩ đến cuộc trò chuyện của bố mẹ vừa nãy, cậu hỏi: “Sau này em gái sẽ đến nhà người khác ở sao ạ?”
Khương Ngưng đáp: “Chuyện này vẫn chưa biết được, phải xem ý con bé thế nào đã.”
Thỏa Thỏa bỗng nhiên cảm thấy không nỡ. Em gái xinh xắn thế này, nuôi lớn rồi lại cho người khác thì sao được, quá hời cho người ta rồi.
Cậu nhìn Khương Ngưng: “Bố nói đúng đấy ạ, nhà mình nuôi nổi mà, em gái không cần yêu đương cũng không cần kết hôn đâu.”
Tháy hai bố con đồng lòng như vậy, Khương Ngưng không khỏi bật cười. Có vẻ hai người này đã thành công thăng cấp thành ông bố cuồng con gái và ông anh cuồng em gái rồi.
Cô bỗng nhớ tới Thẩm Yến và Thẩm Tịch, trước đây hai người bọn họ cũng rất ngứa mắt với Lục Thời Kì.
Khương Ngưng lại chẳng hề nhỏ nhen như vậy. Cô cảm thấy cứ thuận theo tự nhiên là được, chờ Tiểu Tuyết Hoa lớn lên rồi tự khắc sẽ có chủ kiến của riêng mình. Dù sao đi nữa, cô chỉ mong con gái được hạnh phúc bình an, thuận buồm xuôi gió cả đời.
Thỏa Thỏa im thin thít không nói gì.
Cậu nhớ lại mỗi lần cậu ở trước mặt chú Mộ nói rằng lớn lên muốn cưới Mộ Mộ, phản ứng của chú Mộ lúc đó thế nào nhỉ.
Chú Mộ nghe xong tuy vẫn tỏ ra ôn hòa, nhưng Thỏa Thỏa mơ hồ cảm nhận được chú ấy không vui lắm.
Trước đây cậu không hiểu tại sao chú Mộ lại có vẻ không vui. Giờ cậu có em gái rồi, chẳng mấy chốc đã hiểu ra được.
Chú Mộ cũng giống bố cậu, rất yêu con gái của mình. Chú ấy không nỡ để con gái gả cho người khác.
Người khác đó, dĩ nhiên cũng bao gồm cả cậu.
Thỏa Thỏa nhíu mày, nhất thời thấy hơi phiền não.
Cậu cứ nói muốn cưới Mộ Mộ như vậy, lâu dần lỡ chọc chú Mộ giận lên, không cho cậu chơi với Mộ Mộ nữa là xong luôn.
Xem ra sau này cậu phải ít nói mấy câu đó lại thôi.
Khương Ngưng nhận ra sự khác thường của con trai, bèn hỏi: “Thỏa Thỏa đang nghĩ gì thế?”
Thỏa Thỏa hoàn hồn, đưa tay giật giật tai: “Con đang nghĩ, lỡ sau này chú Mộ không cho con cưới Mộ Mộ thì phải làm sao ạ?”
Khương Ngưng khựng lại, nhìn sang Lục Thời Kì: “Con trai anh đúng là tiêu chuẩn kép thật đấy, em gái mình thì không cho yêu đương, nhưng bản thân nó còn bé tí đã bắt đầu để ý em gái nhà người ta rồi. Đúng là cha nào con nấy, anh cũng tiêu chuẩn kép lắm.”
Lục Thời Kì cong môi: “Anh tiêu chuẩn kép hồi nào.”
Khương Ngưng: “Anh rõ là tiêu chuẩn kép còn gì. Anh không muốn sau này con gái đi lấy chồng, nhưng cưới em thì anh lại chịu.”
“Nếu em nói vậy thì anh đúng là tiêu chuẩn kép thật.”
“Nhưng mà…” Lục Thời Kì nhìn xoáy vào mắt cô, “Tiêu chuẩn thứ hai anh đặt ra chỉ dành cho riêng em.”
Khương Ngưng: “….”