Bác Sĩ Thẩm Em Yêu Anh - Chương 86- 88
Chương 86 – 88
Hai người ở trong khách sạn vài ngày, Chu Quyên gọi mười mấy cuộc điện thoại mà Bạch Lê vẫn không nghe máy. Cho đến ngày đầu năm mới hai người mới trở về, cơm nước xong thì lập tức kéo hành lý rời đi.
Chu Quyên đang dọn dẹp trong phòng bếp, thấy hai người sắp rời đi, nhanh chóng lau tay rồi chạy vào phòng lấy hai phong bao lì xì mới ra, nhét một cái vào tay Bạch Lê: “Tuổi mới bình an, lại lớn thêm một tuổi rồi.”
Bạch Lê cúi đầu nhận bao lì xì, nhỏ giọng nói cảm ơn mẹ.[daovien.vn]
Chu Quyên cũng lì xì cho Thẩm Ám, nhưng lại không chúc phúc gì, chỉ nói là: “Đi đường nhớ cẩn thận, đến nơi nhớ gọi điện báo bình an.”
“Vâng.” Thẩm Ám nói một tiếng cảm ơn, đi đến trước cửa thì móc ra ba phong bao lì xì giày cộp đưa cho mấy người Bạch Phi. Bạch Phi nhận được lì xì mà muốn ngây người trước độ dày của bao lì xì. Cậu cứ ngỡ là một xấp mười tệ, kết quả vừa mở ra liền thấy tất cả đều là tờ một trăm tệ đỏ rực mới cóng, mỗi người tám nghìn tệ.
Cậu kinh ngạc che miệng lại, bị Bạch Tuyết khều khều tay, lúc này mới chạy như bay xuống lầu, ngượng ngùng gọi Thẩm Ám lại: “Cảm ơn anh… anh rể.”
Thẩm Ám cười cười, phất tay với cậu: “Hẹn gặp lại.”
Hai tai Bạch Lê đỏ bừng, cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn Bạch Phi một cái. Cuối cùng không nói bất cứ câu gì, chỉ bước nhanh xuống lầu./daovien.vn/
Khoảnh khắc đi khỏi khu chung cư, cô mơ hồ nghe thấy tiếng chống nạng lách cách. Cô quay đầu nhìn, nhưng lại chẳng thấy gì cả.
Thẩm Ám nắm tay cô hỏi: “Sao vậy em?”
“Không có gì.” Bạch Lê nhẹ nhàng lắc đầu.
Truyện [Bác sĩ Thẩm, em yêu anh] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn!
Trên đường về, Bạch Lê dựa vào vai Thẩm Ám ngủ thiếp đi. Mấy hôm ở khách sạn với Thẩm Ám, tối nào cũng bị anh đè ra làm thịt, cơ thể đã mệt mỏi đến cực hạn.
Lúc cô tỉnh lại là lúc Thẩm Ám ôm cô đi lên lầu. Thấy cô mở to mắt, mơ màng dụi dụi, anh nhịn không được cúi xuống hôn cô mấy cái, “Em tỉnh rồi à?”
Bạch Lê đỏ mặt rụt người lại, muốn đứng xuống tự đi, nhưng bàn tay to lớn của anh giữ chặt cô: “Chúng ta sắp tới nơi rồi.”
Đới Mi ngồi xổm trước cửa nhà đợi cô, nghe Bạch Lê nói hôm nay quay về nên cô ấy đã đến đây, vừa mới quay đầu đã thấy Thẩm Ám ôm Bạch Lê đi tới.[daovien.vn]
Đới Mi lôi điện thoại ra, làm bộ làm tịch nhận điện thoại: “Alo? Cái gì? Oh, có chuyện gì không? Bây giờ tôi rảnh, có việc gì cứ nói đi. Ừm, bên cạnh tôi không có ai…”
Bạch Lê: “…”
Thẩm Ám cười cười, buông Bạch Lê xuống, anh lấy chìa khoá mở cửa ra, cất dọn hành lý thật gọn gàng. Sau khi đi ra, anh nhìn thấy Đới Mi đang véo má Bạch Lê: “Cậu được lắm, mấy ngày không gặp đã béo tốt như vậy, có phải có em bé rồi không?”
Bạch Lê ôm mặt trốn sang một bên, “Không có đâu…”
“Quà năm mới đây.” Đới Mi buông lỏng tay, đem hết gói quà này đến gói quà khác từ trên đất trước cửa ra, “Của cậu nè, của bác sĩ Thẩm nhà cậu nè. À quên, còn của Tiểu Bạch nữa nè.”
“Cảm ơn cậu.” Bạch Lê dùng sức ôm quà, Thẩm Ám đi tới, ôm mấy món quà từ trong lòng cô rồi nói với Đới Mi, “Cảm ơn.”
Bạch Lê đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Đợi Thẩm Ám đi vào nhà, Đới Mi chọc chọc vào má Bạch Lê, “Cậu đỏ mặt cái rắm á! Đấy không phải người đàn ông của cậu sao? Còn nói cái gì mà cảm ơn, đây là điều nên làm mà?”
Bạch Lê bị cô ấy chọc đến mức cả khuôn mặt đều đỏ bừng. [daovien.vn]
Đới Mi: “…”
Cô ấy phất tay: “Tớ đi đây.”
Bạch Lê giữ chặt cánh tay cô ấy, “Tớ cũng có mua quà cho cậu đó.”
“Cái gì?” Đới Mi lập tức tỉnh táo, “Hiện tại tớ đang thiếu bạn trai, có mặt hàng nào giống bác sĩ Thẩm nhà cậu không?”
Đúng lúc Thẩm Ám đi ra, anh dựa vào khung cửa cười cười: “Không có đâu.”
Bạch Lê đỏ mặt đi vào nhà, đem một túi sốt thịt bò lớn ra tặng cho Đới Mi.
“Woa, người chị em, cậu hiểu tớ quá, cảm ơn cậu nha!” Mấy năm trước, có một lần Đới Mi được ăn món sốt thịt bò do Bạch Lê mang về, từ đó mê mẩn hương vị kia. Nhưng Bạch Lê mãi mà không về quê, cô ấy cũng chỉ được ăn mỗi một lần đó. Không ngờ rằng, qua nhiều năm như vậy mà Bạch Lê vẫn còn nhớ rõ.
Đới Mi ôm chầm lấy Bạch Lê: “Tớ đi đây.”
Bạch Lê muốn tiễn cô ấy nhưng Đới Mi lại phất tay đuổi cô vào: “Không cần tiễn tớ, nhanh vào nhà đi, bên ngoài lạnh chết mất.”
Cô đứng đó mỉm cười vẫy vẫy tay với Đới Mi, Thẩm Ám tiến lên ôm cô từ phía sau, cằm đặt lên vai cô, nhỏ giọng nói gì đó với cô./daovien.vn/
Lúc Đới Mi đi đến đầu cầu thang, cô ấy quay đầu lại nhìn một chút, khoé miệng đang tươi cười lại càng mở lớn hơn.
Cô nhớ đến cảnh Bạch Lê trùm mình trong chăn, ngay cả khóc cũng không dám khóc thành tiếng. Lại nhìn đến khung cảnh này, hốc mắt đột nhiên trở nên chua xót.
Cô ấy ngưỡng mặt lên, cố gắng đè nén sự chua xót nơi khoé mắt, vừa đi xuống cầu thang vừa nghêu ngao hát: “Sông lớn chảy về phía Đông~ Sao trên trời trông về Bắc Đẩu~ Hây~ Hây~”*
*好汉歌: Hảo hán ca, một ca khúc trong phim Thủy Hử.
“Cô bạn của em… Không bị gì đó đấy chứ?” Thẩm Ám nghi ngờ hỏi.
Bạch Lê: “… Không có đâu.”
Truyện [Bác sĩ Thẩm, em yêu anh] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn!
*
Bạch Lê ở nhà quét tước vệ sinh phòng ốc, Thẩm Ám thì đến phòng khám đón Tiểu Bạch về.
Đàm Viên Viên đã về nhà ăn Tết, phòng khám chỉ còn lại một mình Miêu Triển Bằng. Thẩm Ám ném cho cậu ấy một phong bao lì xì, “Mấy hôm nay có bận lắm không?”
“Cũng tàm tạm thôi anh, không quá bận.” Miêu Triển Bằng tiếp lấy bao lì xì, nói một câu cảm ơn. Cậu ấy là một người sạch sẽ hơn bao đứa con trai khác, lại còn cần mẫn. Đàm Viên Viên không ở đây, công việc vệ sinh phòng khám là do một tay cậu ấy lo liệu, từ trong ra ngoài đều sạch sẽ tươm tất.
Thẩm Ám vỗ vỗ vai cậu ấy: “Đóng cửa phòng khám rồi treo biển đi, chúng ta sẽ nghỉ hai ngày.”
Miêu Triển Bằng nở nụ cười: “Cảm ơn anh Ám.”
Thẩm Ám để Tiểu Bạch vào trong lồng mèo, sau khi rửa tay xong thì xách lồng mèo đi ra ngoài.[daovien.vn]
Sau khi anh quay về, việc đầu tiên là thả Tiểu Bạch ra, sờ sờ đầu nó, gãi cằm cho nó, rồi mới vào toilet rửa tay.
Bạch Lê đang nấu cơm trong phòng bếp, cô mang một chiếc tạp dề hình mèo con, mái tóc mềm mại được buộc gọn gàng sau đầu. Áo lông màu trắng che khuất phần eo thon gọn của cô. Cô bật nhỏ lửa, đi qua một bên xử lý đống rau đang để trên thớt.
Có lẽ cô đã cảm nhận được gì đó, bèn quay đầu lại nhìn. Thẩm Ám đang dựa vào khung cửa, khoé môi mang theo ý cười nhìn ngắm cô.
Cô đỏ mặt, cúi đầu nghiêm túc xắt rau. Qua một lúc, khuôn mặt kia đã đỏ bừng lên trông thấy. Cô dùng mu bàn tay che dấu khuôn mặt mình, nhỏ giọng nói: “Anh đừng nhìn em mà…”
Thẩm Ám đi qua, cầm lấy tay cô, cúi đầu hôn lên môi cô: “Thế thì anh phải nhìn ai đây?”
Trái tim của Bạch Lê bắt đầu run rẩy, rụt đầu chui vào lòng anh./daovien.vn/
“Tối nay chúng ta ăn món gì vậy em?” Thẩm Ám dùng một tay ôm eo cô, lướt mắt nhìn đồ ăn trên thớt.
Bạch Lê có hơi rụt cổ vì hơi thở nóng hổi của anh, né sang một bên rồi mới nói: “… Canh thịt viên, khoai tây hầm thịt bò và rau xào.”
“Làm cho anh ăn sao?” Anh khẽ cười.
Bạch Lê dịu dàng gật đầu.
Thẩm Ám nghiêng đầu hôn lên vành tai cô: “Để anh giúp em một tay.”
Anh nào có giúp đỡ gì, toàn bộ quá trình đều ôm cô, thỉnh thoảng cúi đầu hôn lên má cô, khiến cho tay Bạch Lê run rẩy không ngừng. Nấu xong một bữa cơm, sau lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi, hai cái chân cũng mềm nhũn.
Hai người cơm nước xong xuôi, Thẩm Ám dọn dẹp phòng bếp, còn Bạch Lê thì đi tắm. Lúc cô sấy tóc xong cũng là lúc Thẩm Ám tắm xong. Anh cầm một tấm thảm bọc cả người cô lại, ôm cô ngồi trên sô pha.[daovien.vn]
Hai người ngồi trên ghế sô pha xem phim, mới xem được một nửa thì Bạch Lê đã ngủ thiếp đi. Cô hơi ngửa mặt lên, khóe miệng khẽ nhếch, cực kỳ đáng yêu.
Thẩm Ám cúi đầu hôn lên khuôn miệng nhỏ nhắn, tắt phim rồi nhẹ nhàng bế Bạch Lê lên giường, sau đó tắt đèn rồi ôm cô ngủ.
Truyện [Bác sĩ Thẩm, em yêu anh] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn!
Đúng ngày lễ Tình Nhân, hai người đi đăng ký kết hôn. Lúc Thẩm Ám và Bạch Lê đi mua nhẫn, một người phụ nữ trung niên đi lướt qua bọn họ, anh quay đầu lại liếc nhìn. Người phụ nữ trung niên kia hình như cũng cảm nhận được điều gì đó, xoay đầu lại nhìn về phía bên này, nhưng anh đã xoay người rời đi.
Bạch Lê ở bên cạnh khó hiểu nhìn anh, Thẩm Ám cười trấn an cô, “Nhìn nhầm thôi, cứ tưởng người quen.”
Người phụ nữ trung niên kia lại đứng tại chỗ nhìn chằm chằm Thẩm Ám một lúc lâu, cho đến khi con trai bà đi đến trước mặt gọi bà một tiếng, “Mẹ, mẹ nhìn gì vậy?”
“Không, không có gì.” Người phụ nữ đó vội vàng cười trừ, khi bị con trai kéo tay đi ra ngoài, bà vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thẩm Ám.
Hai mươi mốt năm không gặp.
Đứa bé kia đã lớn như vậy rồi.
Bỗng chốc nước mắt tuôn rơi, con trai đứng bên cạnh hoảng sợ, hỏi bà: “Mẹ, mẹ làm sao thế?”
“Mẹ không sao.” Bà cố gắng đè nén ngồi vào trong xe, cuối cùng bưng mặt khóc nức nở, nhưng miệng lại không ngừng nói: “Mẹ không sao cả.”
Truyện [Bác sĩ Thẩm, em yêu anh] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn!
Một ngày kia, Thẩm Ám tới nhà thi đấu đánh cầu rất lâu, đánh cho đến khi sức cùng lực kiệt ngồi phịch lên ghế, lúc này mới dừng lại.
Bạch Lê cầm khăn lông lau mồ hôi cho anh, lại bị anh nắm chặt tay kéo sát vào lồng ngực. Ngực anh liên tục phập phồng, giọng nói khàn khàn, “Hôm nay anh gặp được một người.”
Bạch Lê đã đoán ra được đó là ai, hốc mắt cay cay gật đầu.
Thẩm Ám dựa vào vai cô, thấp giọng nói: “Hình như bà ấy sống rất tốt.”
Đúng vậy, người phụ nữ kia sống rất tốt, thế nhưng bà không hề đến tìm anh dù chỉ một lần—— Lúc anh cần bà nhất, bà cũng chưa từng xuất hiện./daovien.vn/
Bạch Lê thút thít, dùng sức ôm chặt anh, giọng nói nghẹn ngào mang theo tiếng nức nở: “ Bác sĩ Thẩm… Em… Em sẽ không bỏ đi, em… sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
Thẩm Ám cười dịu dàng, thế nhưng đôi mắt đã có chút đỏ lên. Anh nhắm mắt lại, dựa vào vai Bạch Lê, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì…” Bạch Lê đỏ hoe mắt buông anh ra, không màng đến bên cạnh còn có nhiều người đang chơi bóng, cơ thể cô run rẩy, chủ động hôn lên đôi môi mỏng của anh. Cô ôm anh, trong giọng nói còn mang theo giọng mũi nũng nịu, “Bởi vì em yêu anh.”
“Rất yêu, rất yêu.”
Thẩm Ám cười mãn nguyện ôm chặt cô, nơi khoé mắt tuôn ra một giọt lệ.
Ở bên ngoài có người đang hoan hô la hét gì đó, bầu không khí rất ồn ào, nhưng bên tai Bạch Lê chỉ văng vẳng giọng nói trầm ấm của Thẩm Ám.
“Bạch Lê.”
“Hôn anh thêm chút nữa.”
Khuôn mặt cô đột nhiên đỏ bừng, vùi mặt vào cổ anh, không dám ló ra.
Truyện [Bác sĩ Thẩm, em yêu anh] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn!
Thẩm Ám cười rộ lên, nghiêng đầu hôn cô. Một tay ôm chặt eo cô, lòng bàn tay vuốt ve lên lưng cô, dịu dàng trấn an. Nụ hôn kia rất ấm áp, Bạch Lê bị hôn đến mức bất giác thả lỏng cơ thể.
Cô đã quên mình đang ở nơi nào.
Đã quên sự lo lắng và sợ hãi.
Chỉ nhớ rõ một điều là:
Người đàn ông trước mắt, là người mà cô yêu nhất trên đời.
—-HOÀN TRUYỆN—-