Trong những chương cuối của Bác Sĩ Thẩm Em Yêu Anh (chương 80-83), câu chuyện tình yêu giữa hai nhân vật chính – bác sĩ Thẩm và cô gái nhỏ – càng trở nên phức tạp và đầy thử thách. Chỉ trong một vài chương ngắn ngủi, tác giả đã khéo léo lồng ghép những tình huống đầy kịch tính, xung đột nội tâm và những lựa chọn đầy khó khăn. Khi tình yêu đã chín muồi, các nhân vật không chỉ đối mặt với những vấn đề trong mối quan hệ tình cảm mà còn phải vượt qua những thử thách lớn hơn từ cuộc sống. Chương 80-83 mang đến một bước ngoặt quan trọng trong mối quan hệ của họ, khi những hiểu lầm, đau thương và sự thật bị phơi bày, buộc cả hai phải đối mặt với cảm xúc và quyết định về tương lai. Những chương này không chỉ là sự tiếp nối của tình yêu mà còn là cuộc đấu tranh giữa tình cảm và lý trí, giữa sự hy sinh và niềm tin.

Chương 80:
Thẩm Ám lại ói một lần nữa.
Bạch Lê vỗ vỗ lưng anh, lại đút nước cho anh, anh mím môi, không thể nào mà đút nước cho được, mắt cô hồng hồng, tự mình uống lấy một ngụm, nâng mặt anh lên đút nước vào miệng anh.
Thẩm Ám chưa kịp nằm xuống lại ói ra.
Bạch Tuyết giặt sạch khăn lông đưa cho Bạch Lê, khẽ hỏi cô: “Có cần thay cho cậu ấy bộ quần áo khác không?”
Bạch Lê lau lau nước mắt, “Để em thay cho anh ấy, mọi người ra ngoài cả đi.
”
Bạch Phi cũng bị Bạch Lê đuổi ra ngoài, cô lục tìm vali lấy quần áo cho Thẩm Ám, lấy xong rồi đặt ở cạnh mép giường, cởi quần áo Thẩm Ám ra, dùng sức nâng anh dậy, cởi áo lông và áo sơ mi ra hộ anh.
Cô dùng khăn lông lau lau thân thể nóng như lửa bỏng của anh, nước mắt không ngừng nhỏ xuống, cô cúi đầu hôn hôn mặt anh, nghẹn ngào gọi một tiếng, “Bác sĩ Thẩm…”
Thẩm Ám đờ đẫn trả lời trong vô thức, lông mày vẫn luôn nhíu chặt, vẻ mặt vẫn đau đớn như hồi nãy.
Bạch Lê lau người cho anh xong rồi cầm quần áo thay cho anh, cởi quần áo đã rất khó, huống chi là mặc vào, cô căn bản là chỉ ôm anh rồi bất động, thật sự không còn cách nào khác, lại phải nhỏ giọng gọi Bạch Phi vào.
Bạch Phi vừa liếc mắt tới thì nhìn thấy tảng hình xăm màu đen khổng lồ trên người Thẩm Ám, sợ tới mức hai mắt đều mở lớn, chân không tự chủ lui về sau nửa bước.
“Đừng sợ, giúp chị đỡ anh ấy lên.
” Khoé mắt Bạch Lê vẫn còn ửng hồng, trong tay cầm quần áo, nói với Bạch Phi: “Đừng nói cho ba mẹ biết.
”
Bạch Phi suýt chút nữa thì ngất xỉu, ngơ ngác gật gật đầu, lúc này mới lại gần giúp cô nâng Thẩm Ám dậy, Bạch Lê mặc áo sơmi và áo lông mới cho Thẩm Ám, lúc này mới nhẹ nhàng đặt người xuống, lại lấy khăn lông lau lau mặt anh.
Cô canh ở bên giường một hồi lâu, không thấy Thẩm Ám nói mớ nữa, dần dần ngủ say, sau đó mới mở cửa bước ra ngoài.
Trong phòng khách, Chu Quyên và Bạch Kiến Uy đang ngồi trên sô pha, hai người cầm danh mục quà tặng lên ngắm nghía, thấy Bạch Lê bước ra, Chu Quyên hỏi, “Thế nào rồi?”
Bạch Lê lấy quà tặng gặp mặt ở trong vali ra, đưa cho Bạch Tuyết và Bạch Bình, cuối cùng là một món quà đưa cho Bạch Phi, cô mở điện thoại ra, chuyển toàn bộ số tiền bản thân tích góp được tới thẻ của Chu Quyên, sau đó, lại đưa giao diện chuyển khoản đặt tới trước mặt Chu Quyên.
“Mẹ, tiền con chuyển hết cho mẹ.
”
“Con có ý gì?” Chu Quyên nhìn thấy vẻ mặt cô không đúng lắm, từ sô pha đứng lên, “Hai đứa không định kết hôn à?”
“Con sẽ kết hôn với anh ấy.
” Bạch Lê nhìn Chu Quyên, lại nhìn Bạch Kiến Uy đang ngồi bên cạnh, “Tiền con đã gửi hết cho mọi người, hôn lễ mọi người muốn làm thế nào cũng được, ngày mai con và anh ấy phải về.
”
“Mai hai đứa về, vậy hôn lễ chúng ta phải tính thế nào?” Chu Quyên giữ chặt cô lại, “Đang êm đang đẹp mà con lại lên cơn thần kinh gì đấy?”
“Mẹ, mẹ luôn luôn nói tốt với con, vì để tốt cho con, nhưng mẹ mới là người nói chuyện phải khiến người khác tổn thương vô cùng.
” Cô lại chuyển hướng sang Bạch Kiến Uy, khi nói chuyện, thân thể vẫn luôn phát run vì phẫn nộ và tủi thân, “Ba, khi còn nhỏ, ba luôn đánh tụi con, cho đến tận bây giờ, mỗi khi nhìn thấy ba là con lại nhớ tới cảm giác roi da quất lên người, chẳng phải mọi người muốn biết vì sao mà con không muốn về nhà hay sao? Đây chính là nguyên nhân, con không muốn về nhà, cả đời này con không hề muốn phải về ngôi nhà này một chút nào!”
Nước mắt cô lã chã nhỏ xuống, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào phòng Bạch Phi, nghẹn ngào hỏi, “Vì sao lại phải… đối xử với anh ấy như vậy? Những người ba người mẹ khác… sẽ… đối xử với bạn trai của con gái mình… như thế này sao? Sẽ chuốc anh ấy… thành cái dạng này sao? Rõ ràng anh ấy… không thể uống, nhưng là bởi vì ba… là ba con, anh ấy đành căng da đầu… uống với ba…”
Bạch Tuyết và Bạch Bình lấy khăn giấy lại gần lau nước mắt cho cô.
Bạch Lê che mặt lại, “Con có chứng… sợ xã hội, mọi người đều không bị như thế… không hề biết… anh ấy đã ở bên… con… Anh ấy đối xử với con… vô cùng tốt… vô cùng… vô cùng tốt…”
Cô thở ra từng hơi nặng nề, cuối cùng cũng không nhịn được khóc thành tiếng, “Vì sao chứ… vì sao lại đối xử với anh ấy… như vậy?”.
Chương 81:
Bạch Kiến Uy và Chu Quyên vào phòng ngủ bắt đầu cãi nhau, Bạch Lê được chị cả và chị hai đưa về phòng, Bạch Phi ngồi bên cạnh, cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô.
Cảnh tượng ấy rất quen thuộc, đã xuất hiện rất nhiều lần, ba mẹ đều ở bên ngoài cãi nhau.
Lúc ấy, nhà của bọn họ còn hơi nhỏ, bốn đứa trẻ chen chúc trong một căn phòng, mỗi lần ba mẹ cãi nhau, bốn người bọn họ đều sợ hãi trốn trong phòng khóc, Chu Quyên có đôi lúc sẽ phát điên, lôi mấy đứa con kéo ra trước mặt Bạch Kiến Uy, để ông ta có điên lên thì đánh chết bà và mấy đứa nhỏ.
Mấy đứa nhỏ sợ hãi vừa khóc vừa la, Bạch Kiến Uy thấy phiền, quăng ném đồ đạc khắp nơi, nồi chén vỡ tan tành thành từng mảnh nhỏ, cũng đã trở thành mảnh vỡ bóng ma trong lòng Bạch Lê khi còn nhỏ, từng mảnh từng mảnh ký ức thơ ấu không thể nào quên bắt đầu tuôn trào.
“Sau này em thật sự không trở về nữa sao?” Bạch Tuyết lấy một bộ tai nghe mới từ trong ngăn kéo ra rồi đưa cho Bạch Lê, “Mua cho em nè.
”
Bạch Bình đưa cho Bạch Lê một chiếc khăn quàng cổ màu trắng tự dệt tay, bên trong còn thêu một quả lê màu vàng.
Bạch Lê nói cảm ơn, hít hít mũi nói: “Không về nữa.
”
Bạch Tuyết và Bạch Bình ôm lấy cô, Bạch Phi thấy thế cũng nhào người qua, ôm lấy Bạch Lê, “Chị ba, về nhà đi mà, ba mẹ tức giận nên mới nói vậy…”
Hồi ấy cậu còn nhỏ, không còn nhớ gì, cũng bởi vì còn nhỏ nên ba mẹ xuống tay cũng rất nhẹ, sau khi lớn lên, lại thường xuyên ngốc ngốc bên cạnh mẹ mình, bị trông coi kèm cặp, nên tính tình vẫn chưa trưởng thành, chỉ là một đứa bé ngoan ngoãn biết nghe lời, tính cách rụt rè lại khép kín.
Bạch Lê nhìn cậu nói, “Chờ khi nào mọi người kết hôn thì chị sẽ về.
”
Bạch Phi ngượng ngùng cười cười, “Được ạ.
”
Bạch Kiến Uy từ trong phòng ngủ bước ra, ông vừa uống rượu xong, trên người vẫn còn phảng phất mùi rượu, lửa giận cũng bị thổi bùng lên, chống gậy đi tới phòng Bạch Tuyết, quát lên với Bạch Lê, “Con ra đây!”
Bạch Lê bị tiếng quát này dọa sợ không kiềm chế được khẽ run rẩy.
Bạch Kiến Uy nhìn thấy, ông vẫn hay nhìn thấy phản ứng này của Bạch Lê, thậm chí cũng đã nhìn rõ biểu cảm kinh sợ trên mặt ba đứa con khác.
Ông xoay người, chống gậy ngồi lên sô pha.
Lúc Bạch Lê bước tới, ông ném sổ hộ khẩu lên bàn tra, “Ở nhà thêm mấy ngày nữa rồi hẵng đi, cái này con cầm lấy, chuyện hôn lễ, ba và mẹ con sẽ bàn bạc, các con tự mình đi làm đi.
”
Cô không ngờ tới, cuối cùng đồng ý lại là người ba Bạch Kiến Uy của cô.
Người ba không có kiên nhẫn nhất, cũng hay ra tay đánh người nhất.
Bạch Kiến Uy cũng lấy tấm thẻ ngân hàng của Thẩm Ám ra trả lại, “Cái này con cầm về đi, ba và mẹ con chỉ muốn biết thằng bé nó có tiền hay không thôi, rồi có khả năng cho con một cuộc sống sinh hoạt đầy đủ hay không thôi, đều có rồi, những thứ khác ba và mẹ cũng không quan tâm nữa, con và nó cùng nhau sống tốt là được, sau này không về nhà nữa cũng chẳng sao, nhớ nhà thì về…”
Có lẽ là khoảng thời gian này chân bị thương, điều này đã bào mòn sự kiêu ngạo của ông, cũng có lẽ bởi vì Bạch Lê vừa nãy khóc sướt mướt nói ra những lời đó khiến ông tỉnh táo lại, cũng có thể là vừa rồi trên gương mặt cả bốn đứa nhỏ đồng thời xuất hiện sự sợ hãi đã kích thích tới ông, tóm lại, Bạch Kiến Uy khó có được lúc nói chuyện mềm mỏng, còn nói rất nhiều.
“Năm nay ở nhà ăn tết đi.
” Bạch Kiến Uy nhìn cô rồi nói: “Người một nhà hiếm khi mới sum họp được một lần.
”
Hai mắt Bạch Lê đỏ hoe gật đầu.
Chu Quyên vừa mới ầm ĩ một trận với Bạch Kiến Uy ở trong phòng ngủ, Bạch Lê kết hôn không mời người, thế thì sau này họ hàng người thân người ta bàn tán ra làm sao.
Trước mắt bốn đứa con này của bà chỉ có Bạch Lê là phát triển tốt nhất, hai người Bạch Tuyết và Bạch Bình tính tình tương đối dịu dàng ngoan ngoãn, tan làm là về nhà ngay không la cà, thỉnh thoảng vẫn làm thêm giờ để kiếm thêm thu nhập, nhưng một tháng chỉ được không tới bốn ngàn, tính cả tiền ăn uống và tiền thuê nhà, cũng tương đối túng quẫn.
Một tháng Bạch Lê kiếm được thấp nhất là năm sáu ngàn gì đó, ngoại trừ mỗi tháng chuyển cho mẹ một ngàn, ngày lễ ngày tết cũng sẽ chuyển khoản cho Chu Quyên, Trung Thu là hai ngàn, tiền Tết là ba ngàn, chuyển tiền sinh hoạt cho ba mẹ, cả ba và mẹ mỗi người là hai ngàn, tính sơ sơ, một năm một mình cô trợ cấp cho gia đình không dưới hai mươi ngàn.
Tuy ngoài miệng Bạch Kiến Uy không nói, nhưng trong lòng ông vẫn luôn nhớ kỹ, ông là điển hình cho chủ nghĩa đàn ông, nếu không phải chân ông bị thương, ông nhất định sẽ không dùng tiền của con gái.
Chu Quyên thì không giống vậy, Chu Quyên thích tiền, ngày bình thường cũng vừa hám lợi lại vừa thực dụng, đã từng vì tiền mà cãi nhau với Bạch Kiến Uy không biết bao nhiêu lần, hiện giờ lại vì chuyện hôn lễ của hai người mà ầm ĩ với nhau.
Bạch Kiến Uy trực tiếp quát thẳng vào mặt bà, “Bà còn không phải chỉ vì những đồng tiền lễ đó thôi sao?!”
Một câu ấy khiến Chu Quyên tức run người, “Đúng thì sao! Tôi chỉ vì những đồng tiền đó! Thì sao nào?! Không được như vậy à?! Lúc đấy tôi ra bao nhiêu lễ chứ! Con nhà người ta kết hôn, tôi đi dự lễ suốt ngày, giờ đến phiên con nhà mình, bọn họ không cần tới à?!”
“Nhà người ta có mấy đứa?! Nhà bà có mấy đứa?! Trong lòng bà còn không biết đếm sao?!” Bạch Kiến Uy cũng quát ầm lên.
Nhà bọn họ nhiều con, vốn dĩ đang tính tới lúc làm hôn lễ, ba đứa con gái thì chỉ một đứa làm, chọn tới chọn lui, cuối cùng dừng lại trên người Bạch Lê.
Nhưng bây giờ, Bạch Lê không muốn tổ chức hôn lễ, ông cảm thấy rất hợp lý.
Nhưng Chu Quyên không đồng ý, trong lòng bà, Thẩm Ám có ngoại hình tuấn tú lịch sự, đã thế còn có tiền, ba có lý do gì mà bà phải cất giấu không cho họ hàng người thân biết, hơn nữa, sau này Bạch Tuyết và Bạch Bình tìm được bạn trai, cũng chưa chắc đã so được với Thẩm Ám.
Bạch Kiến Uy biết trong lòng bà đang tính toán cái gì, hai người lại ầm ĩ thêm vài câu, Bạch Kiến Uy trực tiếp cầm lấy sổ hộ khẩu bước ra ngoài.
Chu Quyên cãi nhau cũng đã mệt, lại lo lắng nhỡ đâu Thẩm Ám ở cách vách nghe thấy động tĩnh gì, chờ tới khi bà đi ra, Bạch Lê đã cầm sổ hộ khẩu về lại phòng.
Mọi chuyện đã được định đoạt đâu ra đấy.
Chu Quyên nhẫn nhịn, cắn răng trở về phòng ngủ của mình.
Chương 82:
Thẩm Ám nằm tới tận sáu giờ tối mới tỉnh lại, dạ dày đau nên mới tỉnh.
Bạch Lê nhìn anh liên tục đổ mồ hôi lạnh ôm bụng đứng dậy, chạy nhanh tới đỡ lấy anh, “Anh muốn vào nhà vệ sinh à?”
Thẩm Ám gật gật đầu, cổ họng anh khô khốc, đầu còn rất đau, đi từng bước một, loại cảm giác choáng váng này khiến anh ghê tởm muốn ói.
Bạch Lê đỡ anh tới cửa nhà vệ sinh, một tay Thẩm Ám chống vào khung cửa, môi anh có hơi tái nhợt, giọng nói rất khàn, “Nhà em có thuốc dạ dày không? Dạ dày anh có hơi không thoải mái.
”
“Đau dạ dày?” Bạch Lê khẩn trương nhìn anh, anh lại chống sức, xoa xoa mặt cô, “Đừng lo lắng, anh không sao, em đi lấy thuốc đi.
”
Anh nói xong liền tự mình bước vào nhà vệ sinh.
Bạch Lê hoang mang bối rối tìm được thuốc dạ dày, rót thêm cốc nước, đứng ở cửa nhà vệ sinh chờ, nghe thấy Thẩm Ám ở bên trong lại đang ói ra một lần nữa.
Cô nhanh chóng mở cửa bước vào, hai tay Thẩm Ám chống ở hai bên bồn cầu, ói đến nỗi mắt đỏ bừng, anh thở dốc rồi đứng dậy, tới bồn rửa tay mở vòi nước rửa mặt, cầm lấy khăn lông lau khô tay, lúc này mới nhận lấy cốc nước cô đưa tới, ngửa đầu hớp một hớp nước súc miệng.
Bạch Lê đưa thuốc qua, thấy anh uống xong, lúc này mới lo lắng hỏi, “Anh muốn đi bệnh viện không?”
Thẩm Ám chậm rãi đặt cái cốc xuống, cười cười với cô, “Em không sợ tới bệnh viện à?”
Hai mắt Bạch Lê nóng lên, nước mắt sắp sửa rơi xuống, cô nhón chân vòng tay ôm lấy cổ Thẩm Ám, “Rất xin lỗi…”
“Anh không muốn nghe em nói rất xin lỗi.
” Hơi thở của Thẩm Ám vô cùng nóng, da trên người anh còn đang rất nóng, rõ ràng thân thể không thoải mái, lại còn cố gắng trêu chọc cô, “Muốn nghe cái khác cơ.
”
Bạch Lê ôm lấy anh, nước mắt thu nhau nhỏ trên cổ anh, giọng nói tràn ngập giọng mũi, “Em yêu anh.
”
Thẩm Ám ngẩn người, khóe mắt lóe lên ý cười, anh dùng sức ôm chặt lấy người trong lòng, nghiêng đầu hôn hôn mặt cô, “Ban nãy gió lớn quá, anh nghe không rõ.
”
Bạch Lê bị anh chọc cười, hít hít mũi, nói một lần nữa, “Em yêu anh.
”
Thẩm Ám nâng cằm cô, cúi đầu hôn xuống môi cô.
Nhiệt độ cơ thể anh rất cao, nụ hôn áp xuống càng thêm nóng bỏng.
Bạch Lê bị anh hun nóng hơi rụt người lại, nhưng cánh tay vẫn ôm chặt lấy anh, cả người khẩn trương dính sát lên người anh, Thẩm Ám hôn một lát, dựa vào cổ cô thở dốc, dương vật cứng rắn đặt trên bụng cô.
“Em đi ra ngoài trước đi.
” Anh cúi đầu hôn hôn mặt cô, “Lát nữa anh ra ngoài sau.
”
Bạch Lê cúi đầu nhìn xuống, hai vành tai hồng hồng, cô cắn môi, giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút run rẩy, “Muốn không…?”
Cô nói không nên lời, cả vùng cổ như bị thiêu đốt.
Thẩm Ám nghe là hiểu, ánh mắt sâu thêm vài phần, lòng bàn tay nóng như lửa đặt ở sau cổ cô vuốt ve hai cái, giọng nói khàn khàn: “Chờ anh về phòng.
”
Bạch lê bị ngón tay nóng bỏng của anh sờ đến nỗi run lẩy bẩy, cô đỏ mặt nhìn anh một cái, vội vàng mở cửa đi ra ngoài cứ như đang chạy trốn.
Thẩm Ám dựa người vào bồn rửa tay rút điếu thuốc ra châm lửa, ký ức sau khi say rượu đang từng chút từng chút hiện hữu, anh nhớ lại ngày hôm đó khi ông nội qua đời, hình ảnh sinh động tựa như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, da thịt toàn thân đều bắt đầu nóng dần lên.
Anh hút xong một điếu thuốc, lại lấy ra điếu thứ hai, trước khi bị màn đêm u tối và sự cáu kỉnh bao trùm, bên tai vọng lại tiếng của Bạch Lê:
“Em yêu anh.
”
Đầu ngón tay anh chợt khựng lại, ánh mắt đang nhíu chặt dần dãn ra.
Hút xong điếu thuốc thứ hai, anh bước ra khỏi nhà vệ sinh, Bạch Lê đang chờ ở cửa, trong tay cầm thẻ ngân hàng của anh và sổ hộ khẩu mà Bạch Kiến Uy đưa cho.
Gương mặt cô hơi ửng hồng, liếc mắt nhìn Thẩm Ám một cái, rồi lại quay mặt đi, cắn môi cố gắng bình tĩnh một hồi, sau đó mới lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Ám, nói: “Em…”
Mới chỉ nói một chữ, lại không thốt ra được nữa, cô nhét sổ hộ khẩu trong tay mình vào tay Thẩm Ám.
“Đưa anh cái này làm gì?” Thẩm Ám biết rõ còn cố hỏi, khoé môi cong lên cười.
Bạch Lê cúi đầu, mặt đỏ bừng, “… Kết hôn.
”
Thẩm Ám ghé sát vào người cô, mỉm cười hỏi lại, “Anh không nghe rõ, em nói cái gì cơ?”
Đôi mắt ầng ậng nước của Bạch Lê run run, giọng nói mềm mại: “Bác sĩ Thẩm, em muốn… kết hôn với anh.
”
Thẩm Ám kéo cô vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, lúc này mới ôm người vào lòng ngực mình, thấp giọng nói: “Bác sĩ Thẩm bây giờ đang rất vui.
”.
Chương 83:
Bầu không khí bữa cơm tối có chút kỳ quái, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Vẻ mặt Thẩm Ám vô cùng tự nhiên lột vỏ tôm cho Bạch Lê, lột liên tục mười mấy con liền, chất đầy vào bát cô, Bạch Lê ngỏ giọng nói với anh: “Anh ăn cơm đi chứ.
”
Anh khẽ cười, “Không vội, nhân lúc còn nóng em ăn đi.
”
Bạch Lê cầm đũa gắp thịt tôm bỏ vào bát anh, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn mặt ba mẹ mình, chỉ đỏ mặt cúi đầu ăn tôm đã lột vỏ.
Thẩm Ám lau khô ngón tay, cầm đũa lên, lẳng lặng ăn đồ ăn cô gắp tới.
Bạch Tuyết và Bạch Bình ngồi bên cạnh nhìn hai người họ liếc mắt đưa tình với nhau, ánh mắt đều lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ.
Từ sau khi Bạch Phi nhìn thấy những hình xăm loang lổ trên người Thẩm Ám, cậu có chút sợ anh, thậm chí ngồi ăn cơm bên cạnh anh cũng không dám dựa vào quá gần anh.
Nhìn Thẩm Ám tươi cười trước mắt, cậu không thể không hoài nghi vì sao Thẩm Ám lại xăm nhiều chữ lên người mình như vậy, nhưng cậu không dám mở miệng hỏi.
Sau khi ăn cơm xong, Bạch Lê vào phòng bếp hỗ trợ rửa bát, Thẩm Ám ngồi ở sô pha, trò chuyện với Bạch Kiến Uy một hồi, tuy rằng sắc mặt Chu Quyên không đẹp lắm nhưng cũng không thể không tiếp thu cục diện như hiện tại.
Thẩm Ám vẫn đẩy tấm thẻ ngân hàng kia cho bọn họ, “Con và Bạch Lê đã nói qua với nhau, tấm thẻ này là để lại cho mọi người dùng trong trường hợp khẩn cấp, đến lúc đó nếu tụi con không ở bên cạnh, bất chợt có chuyện gì xảy ra, con hy vọng có thể giúp đỡ được một phần.
”
Bạch Kiến Uy nhìn cái chân bị thương của mình, không nói gì, còn vẻ mặt Chu Quyên đã tốt lên rất nhiều.
Bạch Phi vẫn đang học đại học, ba đứa con gái mỗi tháng đưa cho mẹ ba ngàn, tuy rằng là không ít, nhưng phí sinh hoạt thường ngày của bọn họ cũng tốn, hơn nữa, học phí của Bạch Phi và phí sinh hoạt đều đè nặng lên trên vai một mình Chu Quyên, mỗi tháng ăn mặc cần kiệm khỏi phải nói, còn phải chuẩn bị một số tiền dư ra để mua rượu và đi dự lễ, cuộc sống quả thực có chút khó khăn.
Cái chân bị thương của Bạch Kiến Uy còn cần phải đi làm trị liệu hồi phục, chỗ nào cũng cần đến tiền, mỗi ngày Chu Quyên nhọc lòng nhất trừ tiền ra thì cũng vẫn là tiền, bà biết cái tính thực dụng của mình, nhưng chẳng còn cách nào khác, bởi vì bọn họ rất thiếu tiền.
Dạ dày của Thẩm Ám vẫn âm ỉ từ vụ chuốc rượu buổi trưa tới giờ, trước khi đi lại vào nhà vệ sinh ói một lần nữa.
Bạch Lê cầm áo khoác, đỡ anh chuẩn bị đi bệnh viện, Bạch Kiến Uy và Chu Quyên tiễn tới cửa, gọi Bạch Phi cùng đi theo, nhưng Bạch Lê từ chối, “Để con đi cùng là được.
”
Vừa dứt lời, mấy người đang đứng đó đều ngây ngẩn.
“Chị ba, chẳng phải chị…” Bạch Phi kinh ngạc nhìn cô.
Bạch Lê sợ hãi những nơi có nhiều người, sợ nhất chính là bệnh viện, vừa tới cửa bệnh viện, cả người cô sẽ phát run không đi nổi thêm bước nào nữa.
Bạch Lê đỡ cánh tay Thẩm Ám, ngẩng đầu nhìn Bạch Phi nói: “Chị có thể.
”
Bạch Phi bị sự kiên định trong mắt cô làm cho sửng sốt, chờ cô đỡ Thẩm Ám ra tới cửa, lúc này mới gãi gãi gáy tự nhủ với bản thân: “Chị ba thực sự thay đổi rồi, không giống trước kia một chút nào.
”
Bạch Kiến Uy đứng bên cạnh dùng ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng Thẩm Ám, chống gậy xoay người trở về phòng ngủ, tấm lưng rộng thường ngày bước qua bước lại, giờ phút này lại giống như lạc đà, hơi hơi rủ xuống, tư thế bước đi bỗng chốc lộ ra vài phần cô đơn.
Ra khỏi chung cư, Thẩm Ám gọi xe taxi, lên xe rồi báo tên khách sạn.
Bạch Lê vừa đeo khẩu trang lên thì nghe thấy anh báo địa chỉ khách sạn, hai mắt mở lớn, bàn tay nho nhỏ kéo lấy tay anh, “Anh không đi bệnh viện sao?”
Anh khẽ cười, “Anh không sao mà.
”
“Nhưng anh vừa mới ói.
” Bạch Lê vô cùng lo lắng, kéo kéo tay anh, giọng nói mềm mại: “Chúng ta tới bệnh viện đi, em thực sự không sợ bệnh viện, em có thể đi được.
”
Thẩm Ám ôm lấy cô, cằm gác trên cổ cô, đè giọng thấp xuống, hơi khàn khàn, “Anh không muốn đi.
”
Ngón tay thon dài của anh dừng lại trên lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về từng chút từng chút một, năm ngón tay vén lọn tóc dài bên tai cô lên, đôi môi mỏng khẽ ngậm lấy xương tai, răng nanh cọ cọ như có như không.
“Trong đầu anh bây giờ chỉ muốn…”
Hơi thở nóng rực của anh phả vào vành tai cô, giọng nói khàn khàn rất nhẹ đến nỗi chỉ còn lại tiếng thở, hung nóng Bạch Lê khiến toàn thân cô run rẩy.
“Làm em.
”.