Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm - Chương 93+94
Chương 93: Cứu cô khỏi nước sôi lửa bỏng
Nguyễn Nam Tô lắc đầu: “Không phải uy hiếp, tôi chỉ đang giải thích với anh thôi.”
Đáng tiếc là có giải thích với anh ta thì cũng chẳng có nghĩa lý gì, chỉ lãng phí thời gian.
Chu Thần Diệp rời khỏi ngực cô, duỗi thẳng thắt lưng, đôi môi mỏng áp vào tai cô.
Anh ta thì thầm vào tai cô từng chữ một, vừa nhẹ nhàng lại vừa lạnh lùng: “Tô Tô, em từ bỏ ý định này đi, con người tôi ghét nhất là bị uy hiếp. Hôm nay… em cũng sẽ không còn nguyên vẹn bước ra khỏi đây đâu.”
Hai mắt Nguyễn Nam Tô đỏ lên, tức giận đến đánh mất lý trí, không chút nghĩ ngợi vung tay về phía anh ta.
“Bốp” một tiếng, một cái tát giáng thẳng vào mặt Chu Thần Diệp.
Anh ta bị đánh đến nghiêng đầu, trên gương mặt tuấn tú hiện lên năm dấu tay rõ ràng, thế nhưng vẻ mặt lại càng hung hãn.
Nguyễn Nam Tô làm như không thấy, giãy dụa đứng dậy muốn đi mở cửa.
Chu Thần Diệp sờ lên phần mặt vừa bị cô tát, dùng đầu lưỡi liếm qua hàm răng, giọng nói âm u như đến từ địa ngục: “Nguyễn Nam Tô, xem ra tôi nể mặt em quá rồi.”
Trên đời này, trừ cô ra thì chưa từng có ai đánh anh ta như vậy.
Anh ta kéo cơ thể cô lại rồi ép chặt cô lên vách tường với một sức lực rất mạnh.
Nguyễn Nam Tô mạnh mẽ phản kháng, nhưng thực lực không bằng anh ta, trong lúc giằng co còn mất trọng tâm, ngã rạp xuống đất.
Tất cả sự kiên nhẫn của Chu Thần Diệp đã biến mất sạch sẽ theo cái tát của cô, anh ta ngồi xổm xuống, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm người phụ nữ dưới chân mình: “Tô Tô, từ trước đến nay tôi vốn đã không có nhiều kiên nhẫn, bây giờ cũng hết sạch không còn một chút nào.”
Nguyễn Nam Tô nhận ra ý cảnh cáo trong lời nói của anh ta, cơ thể cuộn tròn run rẩy không ngừng.
Cô sợ hãi nhưng cũng cảm thấy buồn cười, biết thủ đoạn của Chu Thần Diệp luôn nham hiểm, nhưng không ngờ anh ta lại có thể xấu xa đến mức đánh mất cả giới hạn.
“Chu Thần Diệp, anh ức hiếp một người phụ nữ như thế thì có gì vẻ vang?”
“Không vẻ vang gì cả.” Nụ cười giả dối của người đàn ông nhạt nhẽo vô vị, “Nhưng có thể đạt được mục đích.”
Và anh ta vốn là một người sẵn sàng làm mọi việc để đạt được mục đích.
Chu Thần Diệp dùng một tay giữ lấy bả vai cô, hơi dùng sức cởi áo khoác của cô ra.
Đầu óc Nguyễn Nam Tô căng thẳng đến mức trống rỗng, đang còn khổ sở nghĩ cách đối phó thì bên ngoài đột nhiên vang tiếng đập cửa nặng nề.
Cô nghểnh cổ lên, thoáng chốc đã lấy lại tự tin: “Chu Thần Diệp, có nghe thấy không? Tưởng Chính Trì tới rồi.”
Sắc mặt của người đàn ông cực kỳ khó coi, biểu cảm cũng dần dần cứng đờ.
“Bụp bụp bụp ——”
Tiếng đập cửa liên tục vang lên, sức lực càng lúc càng mạnh, cho thấy sự tức giận và lo lắng của người ngoài cửa.
Tưởng Chính Trì xem như để lại cho anh ta một chút thể diện cuối cùng, không trực tiếp phá cửa xông vào: “Mở cửa ra!”
Chu Thần Diệp thờ ơ ngồi xổm trên mặt đất, tựa như không hề nghe thấy anh gọi.
“Tôi bảo cậu mở cửa ra, con mẹ nó cậu bị điếc đúng không?”
Anh hiếm khi chửi tục, giọng nói lạnh lùng đến thấu xương.
Câu nói thứ hai vừa dứt, chút kiên nhẫn còn sót lại của Tưởng Chính Trì cuối cùng cũng cạn kiệt, anh nhấc chân đạp mạnh vào cánh cửa.
Cũng may là cánh cửa này rất chắc, không thể dùng vài cú đá là có thể phá vỡ, nhưng vẫn gây ra tiếng động rất lớn.
Nguyễn Nam Tô bám vào tường chậm rãi đứng dậy, không để ý đến người đàn ông trước mặt, từ từ đi tới mở cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được Làn Truyện thực hiện và đăng tải miễn phí tại website daovien.vn. Xin lưu ý là chúng tôi không đăng truyện ở bất kỳ một nền tảng nào khác ngoài web daovien.vn. Chúng tôi rất mong các bạn hãy là những độc giả văn minh, đọc truyện tại web chính chủ để ủng hộ nhà chuyển ngữ và theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện.
Chu Thần Diệp không ngăn cản cô. Dù sao có ngăn cản hay không thì Tưởng Chính Trì cũng đã tới, anh ta không có cơ hội làm gì nữa.
Sau khi cửa được mở ra, Nguyễn Nam Tô lập tức nhìn thấy người đang đứng bên ngoài, đúng là khuôn mặt trong tưởng tượng của cô.
Chương 94: Cảnh cáo anh ta không có lần sau
Vẻ mặt Tưởng Chính Trì đầy lo lắng, vươn hai tay đỡ lấy cơ thể cô, đánh giá cô từ đầu đến chân, sau khi xác định cô không bị thương gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh bình tĩnh lại, dùng giọng nói ôn hòa hỏi: “Em không sao chứ?”
“Không…” Nguyễn Nam Tô lắc đầu, không muốn nói đến những khúc mắc khiến anh lo lắng, “Chưa xảy ra chuyện gì cả.”
Hai người đứng bên này an ủi lẫn nhau, hoàn toàn phớt lờ người thứ ba bên cạnh.
Chu Thần Diệp bình tĩnh quay người lại, đối diện với khuôn mặt lãnh đạm của Tưởng Chính Trì.
Khi khóe mắt nhìn thấy hai tay anh đặt trên vai Nguyễn Nam Tô, ánh mắt anh ta hơi tối xuống, quai hàm kiên nghị thoáng nghiến chặt, đáy mắt đỏ bừng.
Tưởng Chính Trì xác nhận Nguyễn Nam Tô bình yên vô sự xong mới từ từ nhìn về phía anh ta. Anh cất giọng bình tĩnh, không hề sốt sắng giống vừa rồi ở ngoài cửa nữa mà thậm chí còn ôn hòa dễ gần hơn: “Thần Diệp, với mối quan hệ hiện tại của hai người thì cậu không cần phải đưa cô ấy đến đây nữa.”
“Mối quan hệ hiện tại của chúng tôi?” Chu Thần Diệp nhướng mày, làm như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười: “Vậy cậu nói thử xem quan hệ của chúng tôi bây giờ là thế nào?”
“Bây giờ chúng ta chẳng còn quan hệ gì cả.” Nguyễn Nam Tô không nhịn được nói xen vào.
Chu Thần Diệp vốn muốn dùng cuộc hôn nhân chưa kết thúc này để nói chuyện, nhưng sau khi nghĩ lại anh ta vẫn buông tay, dù sao trong lòng anh ta cũng biết rõ, cuộc hôn nhân này từ lâu chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.
“Em đừng khẩn trương như thế.” Anh ta nở một nụ cười giả tạo, nói với Tưởng Chính Trì, “Tôi đưa cô ấy về đây chỉ để nói vài lời với cô ấy thôi.”
“Có chuyện gì không thể nói ở bên ngoài mà phải kéo về nhà nói?”
Đây là đang chất vấn anh ta sao?
Chính anh là người dụ dỗ vợ của anh ta, tại sao bây giờ anh lại có đủ tự tin đứng đây chất vấn anh ta?
Chu Thần Diệp mím chặt đôi môi mỏng, đầu lưỡi ấn vào hàm răng, buộc mình phải kiềm chế cơn giận đang dâng trào.
“Giam giữ trái phép, nếu bị truy cứu thì tội cũng không nhẹ đâu.” Tưởng Chính Trì vẫn giữ nụ cười nho nhã lịch sự, “Thần Diệp, chúng ta quen biết đã nhiều năm, tôi không muốn khiến mọi chuyện trở nên khó coi.”
“Rồi sao? Cậu muốn nói gì?”
“Tôi muốn nói là, không có lần sau.”
Sau khi Tưởng Chính Trì đến hội trường buổi tọa đàm, vì lo Nguyễn Nam Tô có việc không liên lạc được với mình nên anh không chỉnh điện thoại về chế độ im lặng mà để sang chế độ rung.
Khi nhìn thấy câu nói “Tới cứu em” của cô, anh lập tức mất hết lý trí, chưa kịp để lại lời giải thích nào đã vội vàng rời khỏi hội trường.
Trên đường đến đây, vì lo lắng cho cô mà trái tim anh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Anh không muốn dùng các biện pháp cực đoan để giải quyết vấn đề, cũng đã nghĩ đến việc báo cảnh sát, nhưng một khi mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát thì rắc rối chắc chắn sẽ không nhỏ.
Hơn nữa khi đó anh không liên lạc được với Nguyễn Nam Tô, cũng không biết trong lòng cô rốt cuộc nghĩ thế nào, cho nên anh đã không báo cảnh sát mà tự mình đến tìm cô.
Tìm được cô rồi anh sẽ hỏi thử ý kiến của cô, sau đó anh sẽ làm theo ý cô.
Chu Diệp Thần nhận ra ý tứ đe dọa ẩn trong câu nói ‘không có lần sau’ của anh, sắc mặt anh ta phủ đầy sương giá, khóe môi thoáng qua vẻ giễu cợt, cắn răng nói: “Tưởng Chính Trì, thời gian qua thế mà tôi lại không nhận ra cậu có suy nghĩ với cô ấy đấy. Tôi thật sự đã đánh giá thấp cậu rồi.”
Tưởng Chính Trì khẽ nhếch môi, không tranh cãi với anh ta nữa.
Dù sao sự việc cũng đã đến bước này, tranh cãi đúng sai cũng chẳng có ích gì.
Anh cầm lấy cổ tay của người phụ nữ bên cạnh: “Tô Tô, chuyện này em muốn giải quyết thế nào, có cần báo cảnh sát không?”
“Em đã báo cảnh sát rồi…”
Nguyễn Nam Tô tựa vào lòng anh, thì thầm một câu.
Trùng hợp là, cô còn chưa kịp nói hết câu thì ngoài cửa lại có tiếng bước chân.
Ba người cùng ngẩng đầu nhìn qua, trông thấy hai viên cảnh sát mặc đồng phục.