Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm - Chương 91+92
Chương 91: Chúng ta là vợ chồng, em báo cảnh sát thì có ích lợi gì?
Nhưng cô cũng không dám đặt cược hết vào Tưởng Chính Trì. Anh nhìn thấy tin nhắn chắc chắn sẽ đến, nhưng nếu không nhìn thấy thì sao?
Đến tham dự một dịp quan trọng như thế, rất có thể bọn họ sẽ tắt điện thoại hoặc chỉnh qua chế độ im lặng…
Hai tay Nguyễn Nam Tô run rẩy, lại bấm số điện thoại báo cảnh sát. Nhưng vừa kết nối cuộc gọi thì Chu Thần Diệp đã lên xe, anh ta nhìn thấy màn hình điện thoại của cô sáng lên, chợt quát lớn: “Em đang làm gì vậy?”
Cô bị giọng nói sắc bén của anh làm cho hoảng sợ, hai tay run lên, di động thuận thế lăn xuống dưới chỗ ngồi.
Chu Thần Diệp khom lưng nhặt điện thoại của cô lên, đầu ngón tay lướt qua nút tắt màu đỏ, nheo mắt nhìn cô chằm chằm: “Em báo cảnh sát?”
Nguyễn Nam Tô im lặng không nói gì, không dám cố ý chọc giận anh ta vào lúc này.
Chu Thần Diệp tắt điện thoại di động của cô rồi ném xuống ghế sau.
Sau đó tiếng động cơ vang lên, anh ta mang theo sự tức giận đạp mạnh chân ga, chiếc Cayenne đột nhiên lao ra ngoài với tốc độ chóng mặt.
Sau nửa năm, Nguyễn Nam Tô lại trở về nơi cô đã từng vô cùng quen thuộc.
Sau khi dừng xe, Chu Thần Diệp dùng sức nắm chặt cổ tay cô kéo cô xuống xe, vào thang máy đi thẳng đến tầng trệt.
Nguyễn Nam Tô để mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm, cô hiểu rất rõ tính tình người đàn ông này, nếu cứ kiên quyết đối đầu với anh ta thì người cuối cùng chịu thiệt sẽ chỉ là cô thôi.
Ra khỏi thang máy, Chu Thần Diệp dùng vân tay mở cửa, sau đó gần như dùng vũ lực kéo cô vào trong.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa bị đá mạnh, Nguyễn Nam Tô đồng thời bị anh ta ép vào cửa. Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào gương mặt đầy lửa giận của người đàn ông trước mặt, trong ánh mắt không hề có chút sợ hãi.
Chu Thần Diệp dùng đầu lưỡi lướt qua hàm răng, khóe miệng cười lạnh: “Tô Tô, chúng ta là vợ chồng, em báo cảnh sát thì có ích lợi gì?”
“Hãm hiếp trong hôn nhân cũng bị quy thành phạm tội.” Lông mi Nguyễn Nam Tô khẽ run, “Chu Thần Diệp, anh cứ nghĩ cho kỹ đi, hôm nay tôi sẽ không để anh tùy ý nhục nhã tôi nữa.”
Nhục nhã.
Thì ra trong mắt cô, anh ta đang nhục nhã cô.
Ánh mắt Chu Thần Diệp hiện lên vẻ tự giễu, anh ta cũng không muốn biện minh cho mình nữa. Anh ta ép chặt cơ thể cô vào khung cửa, bản thân thì nghiêng người về phía trước, chóp mũi chạm vào mũi cô rồi từ từ trượt xuống, lướt qua cằm và xương quai xanh của cô…
Đôi môi mỏng vì tức giận mà trở nên đỏ bừng của người đàn ông rơi xuống xương quai xanh của cô, mang theo những nụ hôn đầy dục vọng.
Cơ thể Nguyễn Nam Tô khẽ run, không nhịn được nhắm mắt lại.
Chu Thần Diệp đã từng nhìn thấy dáng vẻ của cô khi ở trên giường, cô ngượng ngùng, căng thẳng và ngại gặp người khác.
Bọn họ từng dùng tư thế thân mật nhất quấn chặt lấy nhau mỗi khi đêm về, triền miên cho đến chết.
Trong khoảnh khắc quấn quýt không rời đó, bọn họ cũng từng nói những lời yêu thương đầy cảm động, bày tỏ tình yêu với nhau hết lần này đến lần khác.
Anh ta biết rõ trên cơ thể cô nơi nào là nhạy cảm nhất, cũng từng nhìn thấy biểu cảm tuyệt đẹp của cô khi đạt cao trào. Anh ta thích nhìn cô bị anh ta đè xuống, bắt nạt đến ứa nước mắt, bật khóc nức nở….
Nghĩ đến đây, cảm giác không cam lòng và tình yêu bị lý trí ngăn cản lại đồng thời xông lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được Làn Truyện thực hiện và đăng tải miễn phí tại website daovien.vn. Xin lưu ý là chúng tôi không đăng truyện ở bất kỳ một nền tảng nào khác ngoài web daovien.vn. Chúng tôi rất mong các bạn hãy là những độc giả văn minh, đọc truyện tại web chính chủ để ủng hộ nhà chuyển ngữ và theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện.
Chu Thần Diệp cảm giác được con thú hoang trong xương cốt đang gào thét không ngừng, anh ta há miệng cắn lấy xương quai xanh của cô, hàm răng thoáng dùng sức.
Sau đó, anh ta nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của cô như mong muốn.
Nguyễn Nam Tô bị cắn đau, trong đôi mắt phiếm hồng ứa ra nước mắt.
Chu Thần Diệp dùng hàm chà xát xương quai xanh của cô, nhẹ giọng nói: ‘Tô Tô, sao em lại ngây thơ như thế, thật sự tin tôi sẽ đồng ý ly hôn sao?”
Thực ra Nguyễn Nam Tô không tin hết tất cả. Cô chỉ là đang đánh cược một ván, cho rằng dù anh ta có nuốt lời thì xem như chuyến đi của cô vô ích, nhưng không ngờ cô lại thua cược và bị anh ta đưa về đây.
Chương 92: Chỉ có hận cũ, lấy đâu ra tình cũ?
Chu Thần Diệp nới lỏng hàm răng đang nghiến chặt, tiếp tục di chuyển xuống ngực cô.
Nguyễn Nam Tô mở mắt ra, lạnh lùng nhìn người đàn ông đang nhốt cô giữa lồng ngực và cánh cửa, khiến cô không thể động đậy.
Anh ta vùi đầu vào ngực cô, tựa như đang trút giận lại tựa như đang trêu chọc, nếu đổi lại là trước đây thì e là cô đã mềm nhũn chân từ lâu.
Nhưng bây giờ cô không hề có tí cảm giác nào, chỉ dùng giọng điệu bình tĩnh cảnh cáo anh ta từng chữ một: “Chu Thần Diệp, nếu như hôm nay anh dám chạm vào tôi, tôi sẽ cáo buộc anh tội hiếp dâm!”
Cô nghiêm khắc cảnh cáo, nhưng chỉ đổi lại một tiếng cười nhạo không chút để ý của người đàn ông.
Nhiệt độ trong mắt Chu Thần Diệp giảm xuống mức đóng băng, anh ta giơ tay nới lỏng cà vạt sọc trên cổ, sau đó dùng tay kia nâng gương mặt Nguyễn Nam Tô lên.
“Được đấy.” Người đàn ông chầm chậm nhếch môi, thốt ra lời nói có vài phần nham hiểm, “Vậy em kiện tôi đi.” Nói xong, anh ta kéo cổ áo cô ta, hung hăng hôn cô.
“Anh buông tôi ra!” Nguyễn Nam Tô cảm nhận được đôi môi nóng bỏng của anh ta, không nhịn được thét lên: “Đồ điên!”
Cô vốn định dùng vẻ bình tĩnh để che giấu sự hoảng loạn của mình, nhưng anh ta không hề có ý định buông tha cho cô, vẫn xâm phạm cô theo ý của mình.
Đôi môi nóng bỏng đó trằn trọn trên bầu ngực no đủ của cô, khiến chúng run lên từng đợt liên tục. Trái tim căng thẳng của Nguyễn Nam Tô đập thình thịch không ngừng, sau lưng cũng chảy mồ hôi ròng ròng, hai chân mềm nhũn đến mức đứng không vững.
“Chu Thần Diệp!” Cô muốn đẩy anh ta ra nhưng lại bị anh ta giữ chặt hai tay, “Trước khi đến đây tôi đã gửi tin nhắn cho Tưởng Chính Trì, cũng đã gọi điện thoại báo cảnh sát. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì cảnh sát sẽ đến sớm thôi, anh cứ nghĩ cho kỹ đi!”
Thấy nói chuyện nhẹ nhàng cũng vô ích, cô bèn thay đổi thái độ. Nhưng chỉ lo là một tên điên như anh ta sẽ không dễ thuyết phục.
Chu Thần Diệp đè hai chân của cô lại, khiến cho tay chân của cô trở nên vô dụng, lại thong thả nói: “Tô Tô, em thật sự không nhớ nhung tình cũ gì cả sao?”
“Giữa tôi và anh chỉ có hận cũ, lấy đâu ra tình cũ?”
Khuôn mặt trắng nõn của Nguyễn Nam Tô hơi ửng đỏ theo sự trêu chọc của anh ta, nhưng lời nói ra lại tràn đầy tàn nhẫn.
“Tôi tự cảm thấy trong một năm kết hôn với anh tôi chẳng làm gì hổ thẹn với lương tâm cả.” Cô cố gắng nói lý với anh ta, “Bây giờ mối quan hệ này đã kết thúc, tôi cũng hy vọng chúng ta có thể chia tay trong hòa bình, chỉ cần anh đồng ý ly hôn, tôi hứa sẽ không truy cứu tội cố ý gây thương tích của anh trước đây.”
Chu Thần Diệp nghiêng đầu nhìn cô, trên mặt dường như đã không còn ý cười: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Vậy thì tôi chẳng những sẽ khởi tố ly hôn mà còn có thể tố cáo anh tội cố ý gây thương tích và giam giữ người phi pháp.”
Anh ta giam lỏng bố mẹ cô trong nhà, uy hiếp cô ký vào thỏa thuận hiến thận tự nguyện, sau đó còn nhốt cô trong bệnh viện, cô sẽ tính rõ với anh ta từng chuyện một.
Nói đến đây, Nguyễn Nam Tô hít một hơi thật sâu: “Còn nữa, tập đoàn Diệu Tinh hiện đang trên đà phát triển, danh tiếng của một người điều hành như anh rất quan trọng. Một khi những chuyện đó bị phơi bày, không chỉ danh tiếng của anh mà toàn bộ công ty cũng sẽ bị hủy hoại. Anh là người thông minh, nên biết lựa chọn như thế nào mới hợp lý.”
Chu Thần Diệp sực nhớ trước đây mình cũng từng dùng cách tương tự để ép buộc cô. Không ngờ bây giờ cô đã học được cách ‘gậy ông đập lưng ông’. Anh ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, sự giận dữ tột độ tích tụ trong lòng gần như nuốt chửng mọi lý trí của anh ta.
“Tô Tô.” Chu Thần Diệp cắn răng gọi tên cô, giọng nói lạnh giá như băng, đồng thời xé toạc áo khoác của cô ra, “Em can đảm thật đấy, bây giờ em đang ở thế bị động mà còn dám dùng công ty uy hiếp tôi sao?”