Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm - Chương 89+90
Chương 89 – Đồng ý ly hôn
Nguyễn Nam Tô cúi đầu, thỏ thẻ: “Anh bận việc của anh đi, em tự làm được…”
“Không vội.” Giọng nói của Tưởng Chính Trì cũng dịu dàng như con người anh, “Anh giúp em.”
Nguyễn Nam Tô thấy thế cũng không từ chối nữa, ngoan ngoãn nghe lời anh.
Người đàn ông giúp cô lau những giọt nước ướt sũng trên tóc, sau đó đi tìm máy sấy tóc rồi cẩn thận sấy khô từng sợi tóc cho cô.
Hơi nóng của máy sấy phả vào cổ cô, Tưởng Chính Trì nhìn vành tai hơi ửng đỏ của cô, cơ thể đột nhiên có phản ứng không tự chủ được.
Nhưng hiển nhiên bây giờ không phải là lúc làm chuyện này, hơn nữa anh cũng có chuyện khác cần phải làm, đành phải kìm nén ngọn lửa dục vọng, lặng lẽ kéo giãn khoảng cách giữa hai bên.
Nguyễn Nam Tô cũng không chú ý đến phản ứng của anh, cơ thể cô cứ vô tư lắc lư qua lại dưới ánh mắt anh.
Cô vừa mới tắm xong, trên người thoang thoang mùi thơm nồng nàn, đối với anh mà nói quả thực không khác gì thuốc kích dục.
Tưởng Chính Trì cất máy sấy đi, nhắm mắt lại che đi dục vọng u tối dưới đáy mắt, khàn giọng nói: “Tô Tô, vào phòng ngủ chờ anh được không?”
Nguyễn Nam Tô ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn vì ẩn ý trong lời của anh.
“Anh…” Cô khó khăn lên tiếng, đầu ngón tay hơi cuộn tròn lộ ra sự căng thẳng trong lòng, “Bận rộn đến khuya sao?”
“Sẽ không quá muộn đâu, khoảng lát nữa là xong rồi.”
Nguyễn Nam Tô cũng sợ làm phiền anh nên ngoan ngoãn đứng dậy đi vào phòng ngủ. Đi tới cửa phòng ngủ, bước chân của cô thoáng dừng lại, quay đầu gọi tên anh: “Chính Trì…”
Người đàn ông ngước mắt nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
Thật ra Nguyễn Nam Tô muốn nói cho anh biết là cô đã lên tòa án nộp đơn ly hôn.
Nếu như Chu Thần Diệp vui vẻ đồng ý, mọi chuyện sẽ diễn ra thuận lợi, còn nếu không đồng ý thì có vẻ tiếp theo đây sẽ dây dưa với anh ta rất lâu.
Bây giờ cô đã trở về Đông Thành, nhất định phải lấy lại được những ngày tháng bình yên trước đây, không thể lẩn trốn và sống ẩn danh mãi được.
Nhưng đây không phải là chuyện nhỏ.
Trước khi Nguyễn Nam Tô mở miệng, cô sợ mình nói quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến tinh lực của anh, cho nên cuối cùng đành nuốt lời muốn nói xuống. Cô chỉ nhoẻn miệng cười, nhẹ giọng nói: “Không có gì, chỉ muốn bảo anh là đi nghỉ sớm một chút.”
Tưởng Chính Trì cũng mỉm cười. Anh từ từ cong môi, đáp lại một tiếng được.
Nguyễn Nam Tô xoay người, đẩy cửa vào phòng ngủ.
Hai ngày sau, ngày Tưởng Chính Trì ra ngoài tham gia buổi tọa đàm của viện sĩ, cô cũng nhận được điện thoại của Chu Thần Diệp.
Thái độ của anh ta rất tốt, đầu tiên là hỏi cô hiện tại đang ở đâu, sau đó bày tỏ ý định đồng ý ly hôn, hơn nữa còn làm luôn được trong hôm nay.
Nguyễn Nam Tô chưa bao giờ nghĩ tới tài sản của anh ta, vì vậy hai người cũng không có tranh chấp kinh tế gì, chỉ cần đến Cục dân chính ký tên là được.
Đợi xe của Tưởng Chính Trì lái ra ngoài, cô đón xe đi tới cửa Cục dân chính, vừa xuống xe đã thấy được chiếc Cayenne màu đen của Chu Thần Diệp.
Biển số xe lòe loẹt vô cùng bắt mắt giữa các dòng xe.
Nguyễn Nam Tô trả tiền xe, cất bước đi qua.
Đợi cô đến gần, người đàn ông ngồi ở bên trong mới chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, để lộ ra khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.
Vẻ mặt Nguyễn Nam Tô vẫn bình tĩnh, không hề biểu lộ cảm xúc gì, thậm chí giọng nói cũng nhạt nhẽo: “Đi thôi.”
Thái độ này thực sự còn tệ hơn cả người xa lạ.
Trong lòng Chu Thần Diệp có nhiều cảm xúc lẫn lộn, anh ta tháo dây an toàn, mở cửa xe bước xuống.
Nguyễn Nam Tô xoay người, đang muốn đi về phía trước thì lại bị anh ta nắm lấy cánh tay: “Tô Tô…”
Chương 90 – Rơi vào nguy hiểm
Nguyễn Nam Tô nhíu mày, theo phản xạ có điều kiện hất tay anh ta ra.
Cánh tay thon dài của Chu Thần Diệp cứng đờ giữa không trung, một lát sau mới chầm chậm rút về: “Em nghĩ kỹ rồi sao? Muốn ở bên anh ta nên mới ly hôn với tôi?”
“Tôi không muốn trả lời câu hỏi này lần thứ hai.”
Bất luận có sự tồn tại của Tưởng Chính Trì hay không, bất luận cô có ở bên Tưởng Chính Trì hay không thì cũng không mâu thuẫn với việc cô muốn ly hôn với Chu Thần Diệp.
Nghe giọng điệu bình tĩnh của cô, người đàn ông cảm thấy mỗi chữ cô nói ta giống như một nhát búa gõ vào trái tim anh ta.
Anh ta cảm thấy vô cùng đau đớn.
Nguyễn Nam Tô nhìn về phía trước, thấy trước phòng đăng ký ly hôn đã xếp một hàng dài.
“Đi thôi.” Cô lại thúc giục, “Làm sớm xong sớm.”
Chu Thần Diệp không ư hử gì, nhưng trước thái độ lạnh lùng của cô, ánh mắt của anh ta dần tối sầm lại cho đến khi trở nên u ám. Tựa như mũi tên sắc bén được tẩm độc, nếu có thực thì chắc chắn sẽ đâm cô chảy máu đầm đìa.
“Tô Tô.” Anh ta cất tiếng, giọng điệu lạnh lùng khó nén được sự tức giận, khuôn mặt tuấn tú cũng lạnh như băng, “Tôi biết em hận tôi, tôi cũng biết sai rồi, huống hồ chẳng phải bây giờ em vẫn bình yên vô sự sao? Tại sao không thể tha thứ cho tôi một lần?”
Đối diện với ánh mắt giận dữ của anh ta, nhiệt độ trong mắt Nguyễn Nam Tô cũng giảm đi rất nhiều.
“Chu Thần Diệp…” Cô buồn cười nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, anh căn bản không nhận ra được lỗi lầm của mình.”
Nếu như anh ta thật sự biết sai, cách tốt nhất để bù đắp cho cô bây giờ là thực hiện mong muốn của cô, từ đó hoàn toàn cắt đứt với cô. Chứ không phải đứng đây kéo dài thời gian, dây dưa không dứt.
Chu Thần Diệp bị ngữ điệu bình tĩnh của cô kích thích, trong lòng như có lửa đốt.
“Nếu em đã quyết ly hôn thì tôi cũng sẽ đồng ý thôi, nhưng tại sao em lại nhất thiết phải ở bên Tưởng Chính Trì?”
Một bên là bạn, một bên là vợ. Hai người bọn họ làm như vậy, có bao giờ nghĩ đến việc anh ta bị kẹp vào giữa sẽ khó xử đến mức nào không?
“Tôi đã nói rồi, mặc kệ sau này tôi có ở bên ai hay lựa chọn con đường như thế nào thì cũng không liên quan đến anh.” Nguyễn Nam Tô không quan tâm đến sự phẫn nộ của anh ta, cô bình thản nói.
Cho tới bây giờ, cô cảm thấy dù có tranh cãi với anh ta cũng chỉ lãng phí thời gian.
Chu Thần Diệp mím môi, nhiệt độ trên mặt dần giảm xuống đến mức gần như đóng băng. Ánh mắt anh ta khóa chặt lấy người cô, mang theo sự phẫn nộ như muốn nghiền nát cô.
Nguyễn Nam Tô cất bước tiếp tục đi vào bên trong, cũng đã đến đây rồi, cô đương nhiên muốn giải quyết chuyện này một lần cho xong.
Chu Thần Diệp nhắm mắt lại, cảm giác được lồng ngực đang run rẩy kịch liệt, dù làm thế nào cũng không đè nén được.
Cơn tức giận khiến gân xanh trên trán anh ta nhảy thình thịch, nhìn thấy cô càng ngày càng cách xa mình, anh ta cuối cùng cũng không nhịn được nữa, sải bước đi theo cô.
Anh ta bắt lấy cánh tay cô, dùng sức kéo cô đi ngược về phía xe rồi mở cửa ghế lái phụ ra, ép cô bước vào trong.
“Chu Thần Diệp!” Nguyễn Nam Tô cao giọng quát lớn, ngữ khí cũng không hề nhượng bộ, “Anh đừng có quá đáng!”
Trước nay cô vốn luôn dịu dàng, gần như chưa từng lớn tiếng với ai, đây cũng là lần đầu tiên Chu Thần Diệp thấy cô sắc bén như vậy.
Anh ta không khỏi cười khẩy, nhìn cô với ánh mắt trịch thượng: “Tô Tô, đừng chọc tức tôi nữa, tôi mà điên lên thì không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu. Nếu em không muốn trở thành trò cười trước cửa Cục dân chính thì ngoan ngoãn ngồi xuống, hửm?”
Sắc mặt Nguyễn Nam Tô trắng bệch, hàm răng nghiến chặt. Thực lực chênh lệch rất lớn, một người phụ nữ như cô không thể chiếm được thế thượng phong, cho nên cô cũng không muốn giãy dụa nữa.
Chu Thần Diệp đóng mạnh cửa xe ghế lái phụ, sau đó vòng qua đầu xe đi về phía ghế lái.
Trong vài giây ngắn ngủi này, Nguyễn Nam Tô nhanh chóng lấy điện thoại ra mở Wechat rồi chia sẻ vị trí cho Tưởng Chính Trì: [Tới cứu em.]