Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm - Chương 87+88
Chương 87: Trình Chiếu, tôi hối hận rồi
Chu Thần Diệp ôm lấy thứ cảm xúc khiến anh ta gần như sụp đổ, cố gắng hết sức để giữ mình bình tĩnh.
Nhưng trái tim của một người luôn là thứ khó kiểm soát nhất, thế nên Trình Chiếu đã nhìn thấy rõ người đàn ông kiêu ngạo khó gần luôn sống dưới ánh đèn hào nhoáng kia đã bắt đầu đỏ hoe đôi mắt.
Chu Thần Diệp khản giọng nức nở, nói rõ từng chữ một: “Trình Chiếu, tôi hối hận rồi…”
Ôn Ngưng không làm gì sai, chỉ có anh ta mới sai.
Anh ta muốn cứu cô ấy không có gì là sai, cái sai là anh ta đã chọn một cách thức quá tàn nhẫn.
“Lúc đó tôi… không nên đối xử với cô ấy như vậy.” Chu Thần Diệp đau đớn nhắm mắt lại, “Tôi thật sự biết sai rồi…”
Anh ta thật sự rất muốn tìm Tưởng Chính Trì để nói chuyện đàng hoàng, bảo anh trả Tô Tô lại cho anh ta. Nhưng anh ta cũng biết Tưởng Chính Trì sẽ không đồng ý với điều kiện của anh ta, Nguyễn Nam Tô cũng không muốn liên quan gì đến anh ta nữa.
Trình Chiếu nhìn dáng vẻ suy sụp và mệt mỏi của Chu Thần Diệp, cảm thấy vô cùng đau lòng. Anh ta rất hiếm khi nhìn thấy Chu Thần Diệp như thế. Trong ấn tượng của anh ta, Chu Thần Diệp luôn là một chàng trai tràn đầy sức trẻ, vô tư và lấc cấc.
Làm sao lại đến nước này…
Trình Chiếu nhất thời không biết nên an ủi Chu Thần Diệp như thế nào, chỉ biết thở dài bất lực, nhìn đối phương với ánh mắt thương hại và đồng cảm.
Anh ta và Nguyễn Nam Tô tuy rằng không thân thiết nhưng cũng không xa lạ, hai người đã gặp nhau vài lần. Đó là một người phụ nữ có vẻ ngoài trông khá yếu đuối và vô hại, song thực ra lại cứng cỏi hơn bất kỳ ai khác. Nếu giữa hai người bọn họ chỉ là những cuộc cãi vã bình thường thì đã không đến nỗi nào, nhưng thực tế lại không phải vậy.
Một quả thận đáng giá bao nhiêu?
Thế nên, việc cô không bao giờ quay đầu nhìn lại cũng là phản ứng bình thường của một con người.
“Thần Diệp…” Trình Chiếu muốn khuyên đối phương hãy buông tay, Nguyễn Nam Tô sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa. Nếu cứ tiếp tục đau khổ như vậy, người bị tổn thương sẽ chỉ là chính mình.
Nhưng những lời thế này quá mức tổn thương, Trình Chiếu không thể nói ra được. Cuối cùng đành phải nuốt ngược vào trong, chỉ vỗ nhẹ bả vai Chu Thần Diệp như một lời an ủi.
Chu Thần Diệp giơ hai tay ôm lấy mặt, bả vai run rẩy kịch liệt, dòng nước mắt nóng hổi chảy qua những kẽ ngón tay. Anh ta thực sự đã say rồi, cũng đã mệt mỏi lắm rồi, nếu không cũng sẽ không bật khóc một cách xấu hổ như thế trước mặt người khác.
Khóc xong, Chu Thần Diệp lại lau mặt, cố ý đè thấp giọng hỏi: “Cậu nói xem liệu tôi còn một chút cơ hội nào nữa không?”
Trình Chiếu im lặng mím môi, không nói gì.
Không còn nữa, đương nhiên là không còn nữa, nhưng làm sao có thể nói ra lời này được đây?
“Không còn sớm nữa, cậu say đến thế này rồi cũng không có cách nào về nhà, để tôi đưa cậu về nhé.” Trình Chiếu đổi chủ đề, đứng dậy rồi đồng thời đỡ Chu Thần Diệp đứng dậy khỏi ghế sofa, rời khỏi câu lạc bộ.
Chu Thần Diệp không đợi được đến khi về nhà, vừa vào xe đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Anh ta nằm mơ một giấc mơ, mơ về Nguyễn Nam Tô của hai năm trước.
Đó là lúc cô yêu anh ta nhất, trong mắt trong tim cô chỉ có một mình anh ta, không bao giờ có thể chịu đựng được cái bóng của người thứ hai…
Anh ta đón sinh nhật lần thứ hai mươi bảy của mình cùng cô. Đêm đó chỉ có hai người bọn họ, Nguyễn Nam Tô đã chuẩn bị một món quà cho anh ta. Trên con đường lờ mờ ánh sáng, giữa mùa đông tuyết rơi dày đặc, khuôn mặt cô đỏ bừng vì lạnh nhưng vẻ mặt lại tràn ngập sự hạnh phúc.
Cô giúp anh ta quàng chiếc khăn do chính tay cô đan, sau đó thỏ thẻ chúc anh ta sinh nhật vui vẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được Làn Truyện thực hiện và đăng tải miễn phí tại website daovien.vn. Xin lưu ý là chúng tôi không đăng truyện ở bất kỳ một nền tảng nào khác ngoài web daovien.vn. Chúng tôi rất mong các bạn hãy là những độc giả văn minh, đọc truyện tại web chính chủ để ủng hộ nhà chuyển ngữ và theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện.
Nhưng anh ta lại chỉ vì muốn lợi dụng cô, vì muốn dùng một quả thận của cô để cứu Tống Ôn Ngưng.
Vậy mà tại sao khi nhớ lại những chuyện này, Chu Thần Diệp lại cảm thấy mình của lúc đó rõ ràng rất vui vẻ?
Chương 88: Gả cho anh nhé, được không?
Sau đó anh ta ôm Nguyễn Nam Tô trên đường, đôi môi mỏng sát lại tai cô, trêu chọc: “Sinh nhật anh mà chỉ tặng mỗi một chiếc quàng cổ thôi à?”
“Vậy anh còn thích gì nữa?” Nguyễn Nam Tô thì thầm, “Có thể tặng thêm một món quà, nhưng mà…không được đắt quá.”
Nguyễn Nghiệp Thành khá giả, nhưng lúc đó cô còn đang đi học nên ông không cho cô quá nhiều phí sinh hoạt.
Mà đương nhiên thứ Chu Thần Diệp muốn lại không thể mua được bằng tiền. Anh ta nhoẻn miệng cười, bình tĩnh nhìn cô: “Thứ mà anh muốn không đắt lắm đâu.”
“Anh nói đi, là thứ gì?”
“Em.”
Giọng nói kiên quyết của Chu Thần Diệp rất chói tai, Nguyễn Nam Tô nghe xong thoáng sửng sốt, sau đó mặt càng đỏ hơn. Cô ngẩng đầu nhìn anh ta, đôi mắt lấp lánh như sao trên trời.
Ánh mắt họ gặp nhau, cô nghe thấy anh ta hỏi cô với giọng điệu dịu dàng nhưng đầy quả quyết: “Tô Tô, gả cho anh nhé?”
Chu Thần Diệp của lúc đó không biết mình có diễn kịch hay không, anh ta chỉ nhớ sau khi mình hỏi ra câu đó, trái tim bỗng chốc đập liên hồi, sợ sẽ nghe được chữ ‘Không’ từ miệng cô.
Nguyễn Nam Tô nhìn anh ta hồi lâu.
Cô thực sự không biết cách che giấu cảm xúc của mình, thế nên cô không thể che giấu được sự ngưỡng mộ trong ánh mắt mình, tình yêu của cô đều viết hết lên trên khuôn mặt.
Sau đó thì sao?
Sau đó cô cong khóe môi, nhón chân ôm chặt lấy cổ anh ta, nhoẻn miệng cười.
Chu Thần Diệp nhìn thấy đôi môi mỏng của cô gái khẽ mấp máy, trả lời anh ta rõ ràng từng chữ một: “Được thôi.”
Anh ta thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt cô vào lòng.
Trong giấc mơ, anh ta lại nhìn thấy cô bước vào lễ đường đám cưới, dùng giọng điệu kiên định nhưng đầy dịu dàng nói ‘Em đồng ý’, còn nói, ‘Thần Diệp, em yêu anh’.
Em yêu anh, em rất yêu anh…
Những lời nói đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh ta giống như một cuốn băng tua lại.
Chu Thần Diệp trong lúc ngủ say cứ ôm chặt lấy lồng ngực, cơn đau nhói từng cơn khiến máu huyết trên mặt như bị rút cạn, sắc mặt càng thêm yếu ớt.
Giá như thời gian có thể quay ngược trở lại thì tốt biết bao…
….
Cùng đêm đó.
Tưởng Chính Trì vẫn giữ lại căn nhà của mình ở Đông Thành chứ không bán đi. Trong khoảng thời gian sống ở thành phố Khê Hải anh vẫn thuê nhân viên đến dọn dẹp thường xuyên, thế nên nhà cửa vẫn sạch sẽ gọn gàng, khi nào về là có thể dọn vào ở ngay.
Ăn tối xong, Nguyễn Nam Tô vào phòng tắm tắm rửa. Sau khi tắm xong đi ra, cô nhìn thấy Tưởng Chính Trì đang ngồi trên ghế sô pha xem laptop, những ngón tay thon dài đang nhảy múa trên bàn phím.
Cô cầm chiếc khăn lông trắng trong tay, vừa đi về phía anh vừa lau mái tóc ướt: “Anh đang bận gì vậy?”
Tưởng Chính Trì không ngẩng đầu lên, anh tranh thủ thời gian trả lời cô: “Ngày mốt có một viện sĩ viện Hàn Lâm Y học quốc tế đến Đông Thành tọa đàm, anh có nhận được thư mời của buổi tọa đàm nên đang định đến đó nghe thử, bây giờ anh đang thảo luận chuyện này với mọi người trong nhóm.”
Nguyễn Nam Tô đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn những ngón tay thon dài của anh đang nhảy múa trên bàn phím, một bên tay áo được xắn lên tới khuỷu tay, phần cổ tay trắng lạnh lộ ra ngoài như phát ra ánh sáng dưới ánh đèn.
Cô chưa từng nói cho anh biết rằng, từ lần đầu tiên gặp anh, cô đã vô thức cảm thấy trên người anh có một cảm giác tôn nghiêm không thể che giấu.
Chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể mạo phạm.
Cho nên, dù sau này họ đã làm quen với nhau nhưng cô vẫn luôn giữ khoảng cách với anh.
Mỗi lần cô đi khám sức khỏe là Chu Thần Diệp đều sẽ đi cùng, nếu anh ta không thể bớt thời gian ra được thì cô cũng sẽ gọi điện thoại báo cho anh ta biết….
Tưởng Chính Trì gửi tin nhắn đi, sau đó rời mắt khỏi máy tính, lấy khăn lau tóc ướt cho cô.