Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm - Chương 85+ 86
Chương 85: Rót rượu, trút giận
Trình Chiếu mím môi, có mấy lời an ủi cứ xoay quanh đầu lưỡi nhưng không biết phải nói thế nào.
Giúp Chu Thần Diệp chỉ trích Nguyễn Nam Tô và Tưởng Chính Trì? Anh ta không thể làm trái lương tâm của mình được.
Vậy, giúp Nguyễn Nam Tô và Tưởng Chính Trì lên tiếng chỉ trích Chu Thần Diệp? Hình như cũng không phù hợp lắm.
Căn phòng rộng lớn nhất thời rơi vào yên lặng, không ai lên tiếng.
Tô Tô đứng ngoài cửa, cẩn thận cầm tay nắm đẩy nhẹ cửa ra rồi liếc nhìn vào bên trong.
Chu Thần Diệp ngồi trên chiếc ghế sô pha đối diện cửa, cô ta nhìn chằm chằm khuôn mặt quá mức tuấn tú của anh ta, sau đó đẩy cửa từng chút một.
Hai người đàn ông bên trong ngẩng đầu nhìn qua, tầm mắt đồng loạt rơi xuống người cô ta.
Tô Tô bị vẻ ngoài của Chu Thần Diệp thu hút, rồi lại ngại khí thế hung hãn của anh ta mà không dám tới gần.
Trong mấy ngày mới tới đây, cô ta đã tìm hiểu kỹ về những người quyền cao chức trọng ở Đông Thành từ miệng các chị em khác, đồng thời nhớ rõ người nào vung tay hào phóng, người nào vừa đẹp trai vừa hào phóng.
Và Chu Thần Diệp chính là một trong những người quyền quý vừa đẹp trai lại hào phóng đó.
Nếu dùng tấm thân xử nử này bán cho anh ta, có lẽ sẽ bán được một cái giá rất cao.
Trong lòng Tô Tô vô cùng kích động, không biết mình nên rụt rè hay là táo bạo một chút.
Trong lúc còn đang do dự, cô ta chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng nham hiểm của Chu Thần Diệp vang lên: “Lại đây.”
Cô ta thở phào nhẹ nhõm, cất bước đi về phía trước.
Người đàn ông đặt ly rượu trong tay lên bàn, ánh mắt nhìn cô ta như đang nhìn một món hàng, không có chút ấm áp nào.
Chờ cô ta đi tới trước mặt, Chu Thần Diệp lại rót đầy một ly rượu rồi đặt mạnh trước mặt cô ta.
Tô Tô căng thẳng không biết phải làm sao: “Anh Chu…”
“Uống đi.”
Tô Tô hết cách, đành phải ngoan ngoãn uống hết ly rượu mạnh đó.
Những tưởng chuyện này đã kết thúc, nhưng không ngờ đây mới là sự khởi đầu.
Chờ cô ta uống xong, Chu Thần Diệp lại rót thêm một ly nữa, lặp đi lặp lại hành động này cho đến khi mặt cô ta đỏ bừng và đầu óc choáng váng.
Trình Chiếu bình tĩnh đánh giá bọn họ, cuối cùng thấy vẻ mặt cô gái kia bắt đầu rã rời mới lên tiếng ngăn cản: “Cậu mà còn rót nữa là có thể cô ấy sẽ xảy ra vấn đề đấy.”
Chu Thần Diệp dùng ngón trỏ nâng cằm cô gái lên, bắt cô ta ngẩng đầu mình vào mắt mình.
“Cô còn uống được không?” Anh ta lạnh nhạt hỏi, giọng điệu đầy vẻ mỉa mai và giễu cợt.
Tô Tô gật đầu, lau vết rượu trên khóe miệng: “Được….tôi còn… uống được.”
Chu Thần Diệp buông tay ra, lại rót cho cô ta ba ly nữa.
Sau khi uống hết ly cuối cùng, cô gái rõ ràng là đang cố chịu đựng, suýt nữa còn vì nhịn không được mà phun hết ra ngoài.
Mấy chai rượu mạnh khui rồi trên bàn đã thấy đáy, chỉ còn lại mấy chai chưa khui.
Chu Thần Diệp không rót cho cô ta nữa, đếm qua số ly rượu cô ta đã uống rồi nói: “Hai mươi ly, một ly một vạn, ngày mai tôi sẽ chuyển vào tài khoản của cô.”
Tô Tô cúi đầu, thỉnh thoảng lại nôn khan: “Cảm ơn, cảm ơn anh Chu…”
Trình Chiếu có thể nhìn ra được vẻ mặt của cô ta đầy đau khổ, nhưng vì tiền nên cố nhẫn nhịn. Anh ta cũng nhận ra ngoại hình và đường nét khuôn mặt cô gái này rất giống Nguyễn Nam Tô.
Anh ta rót cho mình một ly rượu, cầm trong lòng bàn tay chậm rãi thưởng thức, ánh mắt u ám không biết đang suy nghĩ gì.
Theo hiểu biết của anh ta thì Chu Thần Diệp không có sở thích đặc biệt gì, cũng không phải là kiểu người tra thích hành hạ phụ nữ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được Làn Truyện thực hiện và đăng tải miễn phí tại website daovien.vn. Xin lưu ý là chúng tôi không đăng truyện ở bất kỳ một nền tảng nào khác ngoài web daovien.vn. Chúng tôi rất mong các bạn hãy là những độc giả văn minh, đọc truyện tại web chính chủ để ủng hộ nhà chuyển ngữ và theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện.
Vậy mục đích Chu Thần Diệp làm như bây giờ, chẳng lẽ là…
“Biết sai chưa?”
Chu Thần Diệp nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, giọng nói mang theo sự lạnh lùng và tàn nhẫn chưa từng có.
Chương 86: Trút giận lên người vô tội
Tô Tô đã say đến choáng váng đầu óc, hoàn toàn không hiểu được ý tứ trong lời nói của Chu Thần Diệp.
Cô ta mở to đôi mắt mông lung nhìn người đối diện, ánh mắt tràn ngập sự ngây thơ.
Chu Thần Diệp càng thấy khó chịu hơn, lại vươn tay nắm lấy cằm của cô ta, bóp chặt đến nỗi xương tủy của cô ta cũng phát đau, nhìn dáng vẻ run rẩy của cô ta rồi lạnh lùng hỏi: “Biết sai chưa?”
Trình Chiếu ôm trán, đoán chắc Chu Thần Diệp đã say rồi. Anh ta vốn muốn ngăn cản, nhưng cô gái này dường như không muốn cầu xin anh ta giúp đỡ, ngẫm lại vẫn là thôi, anh ta đành yên lặng ngồi trong góc không lên tiếng nữa.
Tô Tô đã sợ đến mức ngay cả gương mặt đang đỏ bừng cũng trở nên trắng bệch, giọng run run nói: “Anh Chu… anh…. xin anh nói xem tôi sai ở chỗ nào…”
“Cô chưa biết mình sai ở đâu ư?” Chu Thần Diệp nghiêng người tới gần cô ta, “Cô độc ác thật đấy, hai năm tình cảm nói quên là quên sạch? Mà quên rồi thì cũng thôi, tại sao cô còn đi lăng loàn với cậu ta?”
Cằm Tô Tô bị anh ta bóp sắp nát đến nơi, ánh mắt càng thêm hoảng sợ. Vị họ Chu này bị bệnh tâm thần à? Mấy người chị em kia đều nói anh ta giàu có đẹp trai, là một kim chủ tốt nhất trong vạn người, nhưng cũng đâu thể đáng sợ như thế chứ?
“Ông đây cảnh cáo cô, tốt nhất là nên tránh xa cậu ta ra. Nếu như cô cố ý ở bên cạnh cậu ta, cả đời này cô sẽ không bao giờ được sống yên ổn!”
Vẻ mặt Chu Thần Diệp dữ tợn, cảnh cáo cô ta từng chữ một.
Trình Chiếu nuốt ngụm rượu mạnh trong miệng xuống, nhìn thấy cô gái kia bị dọa đến tái mặt thì không thể mặc kệ được nữa. Nếu để Chu Thần Diệp tiếp tục trút giận như thế, không biết sẽ ầm ĩ đến mức nào.
Anh ta đặt ly rượu xuống, vỗ nhẹ vai Chu Thần Diệp: “Được rồi, cậu đừng như thế nữa, trút giận lên một người vô tội thì được ích lợi gì đâu, cô ấy cũng không phải Nam Tô.”
Cô ấy cũng không phải Nam Tô……
Đúng vậy, cô ta không phải Nguyễn Nam Tô.
Chu Thần Diệp nhắm mắt lại, cảm thấy đau đầu như búa bổ. Anh ta buông bàn tay đang nắm cằm Tô Tô ra, ngả người ra ghế sô pha phía sau.
Cảm giác đau biến mất, Tô Tô căng thẳng đến mức đứng không vững, trực tiếp ngã xuống đất.
Cô ta hoảng loạn ngẩng đầu lên, thấy vẻ tức giận trên mặt người đàn ông đã nhạt đi, anh ta đang chậm rãi xoa huyệt Thái Dương, trên đôi mày cau chặt là nỗi ưu sầu khó tả.
Chu Thần Diệp không làm khó cô ta nữa, chờ tâm trạng dần bình tĩnh lại, anh ta khẽ nhếch đôi môi mỏng, lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Ra ngoài.”
Tô Tô như được đặc xá, vội vàng vịn bàn đứng lên rồi chạy nhanh ra ngoài.
Tốc độ như chạy trốn.
Vừa rồi nếu người đàn ông bên cạnh không lên tiếng ngăn cản, cô ta cũng không biết hôm nay mình sẽ có kết cục thế nào. Nhìn dáng vẻ của anh Chu kia thì làm như dù có ăn tươi nuốt sống cô ta cũng không hả giận được.
Thật đáng sợ……
Trình Chiếu gọi nhân viên phục vụ tới, dặn bọn họ làm hai tách trà giải rượu.
“Cậu say lắm rồi, uống chút trà giải rượu trước đi.” Trình Chiếu đẩy một ly tới trước mặt Chu Thần Diệp, “Nếu không ngày mai lại đau đầu đấy.”
Chu Thần Diệp không hề đưa tay nhận lấy, thậm chí còn không thèm liếc nhìn, chỉ lạnh nhạt nói: “Không cần.”
Thật ra lúc này anh ta đã bình tĩnh hơn lúc nãy rất nhiều, nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, anh ta cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Cần gì phải thế?
Mặc dù có vài điểm giống nhau, nhưng dù sao đó cũng không phải là Nguyễn Nam Tô……
Lui một bước mà nói, cho dù lúc này Nguyễn Nam Tô có đứng trước mặt anh ta, anh ta cũng không dám đối xử với cô như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, Chu Thần Diệp lại cảm thấy trong lòng đau đớn không thôi.