Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm - Chương 81+82
Chương 81: Khởi tố ly hôn, Chu Thần Diệp nổi điên
Sau khi bước vào tháng Năm, thời tiết đã hoàn toàn ấm lên.
Chuyện đầu tiên sau khi Nguyễn Nam Tô trở lại Đông Thành là liên lạc với Phương Hành, hỏi thăm anh ấy về vấn đề phức tạp khi khởi tố ly hôn.
Sau khi ổn định cuộc sống ở thành phố Khê Hải, Nguyễn Nam Tô đã liên lạc với anh ấy, lúc đó Phương Hành biết cô chưa chết thì rất kích động, nhất quyết muốn đến gặp cô.
Cuối cùng cô phải liên tục nhấn mạnh rằng mình thực sự đang sống rất tốt, không có chuyện gì xảy ra, lúc này đối phương mới từ bỏ suy nghĩ.
Phương Hành đương nhiên ủng hộ quyết định ly hôn của cô, anh ấy giải thích cặn kẽ cho cô những tài liệu cần chuẩn bị, đồng thời giúp cô liên lạc với tòa án.
Sau khi khởi tố, bản cáo trạng của tòa án nhanh chóng được gửi đến tập đoàn Diệu Tinh.
Chu Thần Diệp đang ngồi trên ghế chủ trì trong phòng họp, hai bên là các quản lý cấp cao của công ty. Đối diện với vẻ mặt u ám của anh ta, tất cả mọi người đều sợ hãi không dám lên tiếng.
Khoảng hai mươi phút trước, thư ký của anh ta bước vào thì thầm vào tai anh ta mấy câu.
Không ai biết thư ký đã nói gì, nhưng mọi người đều nhìn thấy sắc mặt của tổng giám đốc Chu sau khi nghe xong những lời đó đột nhiên tái nhợt, cho đến tận bây giờ vẫn không thay đổi gì.
Tiếng báo cáo của các vị giám đốc cấp cao cũng dần dần trầm xuống, đến cuối cùng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Có thể ngồi vào được vị trí này đều là những người biết nhìn thời thế, áp lực thấp như vậy còn ai dám đĩnh đạc bàn chuyện công việc chứ?
Nói nhiều sai nhiều, không chừng còn phải quay về thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi này cũng nên.
Chu Thần Diệp xoay cây bút máy trong tay, cảm thấy lúc này tâm trạng tệ hại đến cực điểm.
Anh ta lơ đãng quá lâu, đến khi hoàn hồn lại mới phát hiện trong căn phòng hội nghị rộng lớn đã rơi vào sự im lặng chết chóc.
Mọi người đều cúi đầu, không ai dám ngẩng đầu nhìn anh ta.
Chu Thần Diệp đập mạnh cây bút trong tay lên bàn, cười lạnh nói: “Không phải tôi bảo mọi người báo cáo à? Tại sao lại câm như hến thế?”
Vẫn không ai dám nói chuyện.
Với cái dáng vẻ hiện tại của anh ta thì phải là ai ăn tim beo mật gấu mới dám trêu vào, cho dù có gì muốn nói cũng sẽ sợ hãi đến mức kìm lại.
Ánh mắt lạnh lùng của Chu Thần Diệp quét qua từng người một, cảm giác tâm tình phiền muộn đang giằng xé trong lồng ngực sắp nổ tung.
Khởi kiện ly hôn?
Không ngờ cô lại khởi kiện ly hôn?
Thật là nực cười!
Chưa được bao lâu mà cô đã kiên quyết như vậy, rõ ràng là anh ta đã biết sai và nhận lỗi, cũng đang tìm mọi cách để bù đắp. Chỉ cần cô cho anh ta một cơ hội nữa, anh ta nhất định sẽ đối xử tốt với cô, sẽ không làm tổn thương cô thêm chút nào nữa.
Chẳng phải cô trông cậy vào Tưởng Chính Trì sẽ đối xử tốt với cô sao?
Những thứ này anh ta có thể cho cô, thậm chí còn làm tốt hơn cả người đàn ông kia.
Nhưng tại sao cô lại… tại sao cô lại không cho anh ta một cơ hội nào?
Chu Thần Diệp nhắm mắt lại, không thể kìm nén cảm xúc chán nản kia nữa, đột nhiên kéo ghế ra đứng dậy.
“Kít——” Chân ghế xẹt qua mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
Anh ta vô cảm cất bước đi về phía cửa, lúc đứng dậy bởi vì động tác quá lớn nên đã kéo theo cả chồng tài liệu trước mặt đổ xuống đất.
Giấy trắng rơi vương vãi khắp nơi, căn phòng bỗng chốc trở thành một mớ hỗn độn.
Theo bước chân ra ngoài của anh ta, cửa phòng họp cũng bị đóng sầm lại.
Mọi người đưa mắt nhìn theo bóng dáng của anh ta cho tới khi hoàn toàn biến mất, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.
“Hôm nay sếp Chu bị làm sao thế nhỉ?”
“Không biết, trước đây tâm trạng không tốt cũng chưa bao giờ như vậy, cảm giác như ăn phải thuốc nổ vậy…”
“Lần trước sếp Chu phát điên là lúc bà xã anh ấy qua đời, lần đó tôi đã tận mắt chứng kiến, thiếu chút nữa anh ấy đã lật đổ cả công ty.”
“Tôi cũng từng chứng kiến, nhưng chỉ có một lần đó thôi, sau đó không còn như vậy nữa, không biết hôm nay lại có chuyện gì xảy ra.”
Trong đám đông vang lên âm thanh xì xào bàn tán.
Chương 82: Nhận ra tình yêu của mình
Từ trước đến nay Chu Thần Diệp luôn lạnh lùng thờ ơ với người khác, nhưng cho dù không có sự ấm áp thì cũng hiếm khi có những khoảnh khắc tức giận như vậy.
Thư ký đứng bên cạnh thấy anh ta hùng hổ rời đi thì vội vàng đứng dậy đi theo.
Nhưng bước chân của anh ta rất nhanh, chưa được mấy bước đã đi tới thang máy.
Vừa hay cửa thang máy đang mở ta, anh ta cũng không ngoảnh lại mà bước nhanh vào trong.
Khi thư ký chạy tới thì cửa thang máy đã khép lại.
Thư ký bất đắc dĩ đành phải dừng bước, qua khe hở cuối cùng trước khi cánh cửa hoàn toàn khép lại thấy được khuôn mặt u ám và hung bạo của Chu Thần Diệp, cũng như chiếc nhẫn trên ngón áp út bàn tay trái của anh ta….
Đó là chiếc nhẫn lúc hai vợ chồng mới kết hôn.
Thư ký đau đầu đỡ trán, càng cảm thấy tâm tư sếp Chu như biển cả, khiến cho người ta khó có thể hiểu được.
Trong lòng anh ta rõ ràng có chỗ dành cho vợ mình, vậy tại sao hai người lại đi đến kết cục một người chết một người bị thương?
“Aiza….”
Một tiếng thở dài mơ hồ vang lên trong bầu không khí yên tĩnh trống trải. Thư ký lại xoay người chậm rãi trở về phòng hợp, giải thích với các vị cao trên: “Chắc là sếp Chu đang có việc gấp, chúng ta đợi anh ấy xong việc rồi họp tiếp nhé.”
Mọi người như được đặc xá, vội vàng đứng dậy rời khỏi nơi thị phi này.
Thư ký ở lại thu dọn phòng họp, chờ mọi người rời đi hết mới lấy điện thoại di động ra bấm số của Chu Thần Diệp.
Không có kết nối, đối phương đã tắt máy.
Chu Thần Diệp sau khi ra khỏi phòng họp cũng không trở về văn phòng mà trực tiếp rời khỏi công ty.
Chiếc Cayenne màu đen lao vút trên đường cao tốc Đông Thành, người đàn ông ngồi trên ghế lái hạ cửa sổ xe xuống, đồng thời dùng sức đạp chân ga, để mặc cho cơn gió gào thét bên ngoài thổi quất vào mặt.
Tiếng gió lạnh thấu xương làm màng nhĩ đau nhức.
“Chu Thần Diệp, tôi đã không cần nữa.”
“Tôi đã không còn tình cảm gì với anh.”
“Vợ anh đã chết rồi.”
Lời nói bình tĩnh ôn hòa của cô vào khoảnh khắc này lại hóa thành những mũi kim độc bén nhọn, tàn nhẫn bắn về phía anh ta.
Hai bàn tay anh ta siết chặt vô lăng đến mức nổi gân xanh, dây thần kinh não bị kích thích run lên, ngay cả khuôn mặt vốn đã không còn chút huyết sắc cũng trắng bệch như tờ giấy.
Sau khi xuống khỏi đường cao tốc, Chu Thần Diệp bật lại di động, bấm số của bạn: “Trình Chiếu, đi uống rượu đi.”
Đối phương không hề nhiều lời, dù sao bọn họ đã có hơn hai mươi năm tình nghĩa, đương nhiên sẽ không từ chối chút chuyện nhỏ nhặt này.
Cúp điện thoại xong, trong xe lại trở nên yên tĩnh.
Chu Thần Diệp nhìn chằm chằm con đường phía trước, ánh mắt u tối trống rỗng như một ông già sắp chết.
Anh ta bị cha mẹ vứt bỏ từ khi còn thơ bé, phải ăn nhờ ở đậu người ta, tuy rằng cha mẹ nuôi chưa bao giờ hà khắc với anh ta, nhưng bản thân anh ta vẫn hình thành tính cách lạnh lùng lãnh đạm.
Tiền bạc, quyền lực và sắc dục, những thứ hấp dẫn đàn ông nhất trên đời này thực ra đối với anh ta lại không quá quan trọng.
Anh ta vẫn luôn cho rằng trong cuộc đời u ám của mình chỉ có một tia sáng duy nhất là Tống Ôn Ngưng.
Nhưng bây giờ thì sao?
Có nỗi đau nào đó do một người phụ nữ khác gây ra lại từ từ dâng lên, sắc bén lại mãnh liệt.
Sau khi mất đi mới nhận ra được tình yêu của mình, thật đúng là tàn nhẫn biết bao……
Chu Thần Diệp cảm thấy không khí trong xe càng lúc càng ngột ngạt, như muốn nuốt chửng lấy cả mình. Đây là loại tra tấn vô nhân đạo gì vậy, khiến anh ta muốn chết không được mà muốn sống cũng không xong.
Cuối cùng khi không thể chịu được cơn đau này nữa, anh ta đạp chân ga, dừng xe ở ven đường.
Cơ thể anh ta nghiêng về phía trước rồi nằm sấp trên tay lái, trong miệng yếu ớt lẩm bẩm một cái tên.
“Tô Tô…”