Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm - Chương 67+68
Chương 67: Sẽ không để anh chịu ấm ức
Có lẽ anh ta đã thật sự ý thức được sai lầm của mình, chân thành muốn bù đắp, nhưng dù có chân thành hay không thì cô cũng không cần nữa.
Một số tổn thương có thể bù đắp được nhưng một số thì không. Những tổn thương mà cô phải gánh chịu, cho dù anh ta có lấy mạng ra để bù đắp cũng không thể khiến cô tha thứ.
“Vậy tại sao em lại ở bên cậu ta?” Chu Thần Diệp khàn giọng nói, khó khăn hỏi cô: “Hay là bởi vì em cần một ai đó để dựa dẫm, vừa hay cậu ta là một người phù hợp?”
“Không cần biết tại sao tôi lại ở bên anh ấy, chuyện này không liên quan đến anh.”
Mặc kệ là yêu hay dựa dẫm thì đây cũng là chuyện của cô.
Nói xong, Nguyễn Nam Tô cong khóe môi, nụ cười trong trẻo mang theo vài phần thoải mái: “Tôi đã quên hết mọi chuyện trong quá khứ rồi, hy vọng anh cũng sớm quên đi.”
“Tô Tô, anh không thể nào quên được….” Chu Thần Diệp nhắm mắt lại, tơ máu trong mắt như dây leo không ngừng sinh trưởng, “Vậy nên em sẽ không quay về với anh, đúng không?”
“Đúng.” Nguyễn Nam Tô trả lời không chút do dự. Trên mặt cô không có bất kỳ dao động nào, cũng không thể nhận ra được vui buồn hay hờn giận.
“Chu Thần Diệp, tôi đồng ý ra ngoài gặp anh không phải cho anh cơ hội, mà là có chuyện cần phải đích thân nói rõ với anh.” Nguyễn Nam Tô tiếp tục nói, giọng điệu tràn đầy sự kiên quyết chưa từng có, “Bây giờ tôi xin nói rõ với anh rằng tôi đã không còn tình cảm với anh nữa.”
“Tô Tô, chúng ta vẫn chưa làm thủ tục ly hôn.” Chu Thần Diệp bị lời nói của cô kích thích, tâm trạng có hơi kích động: “Cho nên, hiện tại em vẫn là vợ của anh.”
Ngày đó anh ta đã ký vào đơn ly hôn, nhưng sau đó xảy ra nhiều chuyện dồn dập nên bọn họ vẫn chưa đến Cục dân chính lấy giấy chứng nhận ly hôn.
Mà nếu như cô chưa chết thì mối quan hệ hôn nhân này vẫn còn tồn tại.
Nghe anh ta nói xong, vẻ lạnh lùng trong mắt Nguyễn Nam Tô càng lúc càng sâu: “Không, vợ anh đã chết rồi.”
Chết vào mùa đông năm ngoái, chết trên bàn mổ.
Hiện tại cô chỉ là chính cô, không có bất cứ quan hệ gì với anh ta.
“Tô Tô…” Chu Thần Diệp tiến về phía trước vài bước, đưa tay bắt lấy cơ thể cô, sốt ruột muốn nói chút gì đó.
Nguyễn Nam Tô lại nghiêng người né tránh sự đụng chạm của anh ta.
“Vậy là em đã hạ quyết tâm không đi theo anh mà ở lại với Tưởng Chính Trì?” Ánh mắt người đàn ông vô cùng nham hiểm nhìn cô chằm chằm, cảm xúc đã hoàn toàn mất kiểm soát, giọng nói cũng cao lên: “Anh không tin chỉ mới ba tháng mà hai người đã có tình cảm sâu đậm như vậy. Em nói thật đi, có phải hai người đã sớm tằng tĩu với nhau rồi đúng không?”
Anh ta đã đánh mất lý trí, nói chuyện cũng không lựa lời.
Nhưng lời càng khó nghe thì Nguyễn Nam Tô lại càng muốn cười.
Cô không hề bào chữa cho bản thân, hôm nay cuối cùng cô đã nghiệm ra một điều: đó là có một số lý lẽ không thể tranh cãi với Chu Thần Diệp.
Người ta thường có câu ‘Đừng cãi lý với kẻ say, đừng tiếp tay cho kẻ xấu’.
“Nếu anh đã cho là thế, vậy thì cứ tùy anh.” Nguyễn Nam Tô thản nhiên cười, cảm thấy bây giờ có bị anh ta hiểu lầm hay không cũng không quan trọng.
Quả thật như lời anh ta nói, ba tháng là quá ngắn để nuôi dưỡng bất kỳ tình cảm sâu đậm nào. Nhưng giữa cô và Tưởng Chính Trì không chỉ có tình cảm.
Đã có quá nhiều thời khắc cô bất lực và tuyệt vọng nhưng luôn có anh ở bên cạnh, chính anh là người mang đến cho cô niềm hy vọng duy nhất trong hoàn cảnh tuyệt vọng.
Sắc mặt Chu Thần Diệp khó xử, muộn màng nhận ra mình vừa nói sai: “Tô Tô, anh không phải có ý đó.”
“Anh không cần giải thích với tôi.” Nguyễn Nam Tô nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của anh ta, giọng nói nhẹ như lông hồng, “Nếu tôi đã đồng ý ở bên anh ấy thì sẽ không bao giờ để anh ấy phải chịu ấm ức.”
Chương 68: Hi vọng là lần cuối cùng gặp nhau
Sau khi cô nói xong, Chu Thần Diệp mãi lâu vẫn không trả lời.
Một lúc sau, một tiếng cười khinh bỉ thoát ra khỏi kẽ răng của người đàn ông.
Nguyễn Nam Tô đã hết kiên nhẫn, dù sao những gì cần nói cô cũng đã nói rõ ràng rồi, không cần phải dài dòng nữa.
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì quay về đi.”
“Tô Tô.” Chu Thần Diệp hít sâu một hơi, áp chế mọi cảm xúc kích động, nói: “Anh hỏi lại lần nữa, rốt cuộc em có muốn quay về với anh không?”
Chỉ cần cô đồng ý, chỉ cần cô đi theo anh ta.
Anh ta có thể coi như giữa cô và Tưởng Chính Trì chưa từng xảy ra chuyện gì……
Nguyễn Nam Tô ngoảnh mặt làm ngơ trước câu hỏi của anh ta, chỉ lặp lại câu nói: “Về đi.”
Một người kiêu ngạo như Chu Thần Diệp đã khi nào bị người ta từ chối hết lần này đến lần khác như thế. Anh ta cười khẩy nói liền vài tiếng “Được”, sau đó ép mình xoay người rời đi.
Đôi tay buông thõng bên hông siết chặt thành nắm đấm, anh ta cắn chặt răng, miễn cưỡng không để mình hoàn toàn mất đi khống chế.
Chu Thần Diệp kéo lê thân thể nặng nề bước từng bước một, mỗi một bước đi, trong đầu anh ta lại hiện lên một số cảnh tượng trong quá khứ.
Khi đó Nguyễn Nam Tô cũng yêu anh ta như vậy…
Cô biết anh ta có vấn đề về dạ dày nên luôn giám sát chặt chẽ chuyện ăn sáng của anh ta, lúc anh ta đau dạ dày cũng sẽ theo dõi xem đã uống thuốc hay chưa, sẽ làm điểm tâm cho anh ta, sẽ luôn nhìn anh ta bằng ánh mắt yêu thương nồng đậm.
Vậy, là bắt đầu thay đổi từ khi nào?
Chu Thần Diệp biết là từ khi nào, nhưng anh ta không dám suy nghĩ.
Suy cho cùng con người sẽ luôn vô thức lảng tránh sai lầm mình phạm phải, bởi vì một khi đã đối mặt với chúng thì cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận sự thật rằng mình không thể chịu nổi.
Anh ta không dám thừa nhận rằng mình đã tàn nhẫn với cô như thế nào…
Nguyễn Nam Tô đi theo sau anh ta, cũng từng bước một trở về.
Chu Thần Diệp đi tới trước xe của mình thì ngừng bước, nhưng không quay đầu lại mà đứng đưa lưng về phía cô, nói: “Nếu như không có cậu ta, liệu em có còn….”
“Sẽ không.”
Cho dù không có Tưởng Chính Trì thì cô cũng sẽ không tha thứ cho anh ta và trở lại bên cạnh anh ta.
Cho đến bây giờ anh ta vẫn chưa hiểu được nguyên nhân khiến cô quyết tâm rời xa anh ta không phải là Tưởng Chính Trì, mà là những sai lầm anh ta đã gây ra cho cô khiến cô không thể tha thứ.
“Lúc trước tôi đau khổ cầu xin anh buông tha cho bố mẹ tôi, anh đã làm gì?” Nguyễn Nam Tô cất giọng hỏi lại anh ta, “Chu Thần Diệp, tình cảm của tôi dành cho anh đã cạn kiệt trên bàn mổ rồi…”
Hai chân Chu Thần Diệp mềm nhũn, thiếu chút nữa đứng không vững ngã xuống đất.
Anh ta rốt cuộc cũng không nhịn được quay đầu lại, khóe mắt đỏ bừng, tất cả những tức giận và thù địch đều bị đau đớn thay thế.
Nguyễn Nam Tô cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Nếu có thể, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.”
Ý tứ là cả đời này cô không muốn gặp lại anh ta nữa.
Chu Thần Diệp há miệng, lại đau đến không thể nói nên lời.
Cuối cùng anh ta không nói một lời, mở cửa xe lên xe.
Tiếng động cơ gầm lên, anh ta nhìn con đường dài đằng đẵng phía trước, chợt cảm thấy bản thân gần như bị nỗi bi ai bao phủ.
Chu Thần Diệp không dám quay đầu lại nhìn Nguyễn Nam Tô, anh ta dùng sức đạp chân ga, đuôi xe cuốn theo bụi băm rời khỏi nơi này.
Nguyễn Nam Tô đứng ở nơi đó nhìn cả người lẫn xe dần biến mất khỏi tầm mắt của mình, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đã có lần cô cho rằng mình rời khỏi Chu Thần Diệp sẽ sống không nổi.
Nhưng bây giờ thì sao? Chỉ nhẹ nhàng như chiếc thuyền nhỏ vượt qua muôn ngàn núi.
Trong lúc ngơ ngác, Nguyễn Nam Tô nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân, từng bước từng bước một, trầm ổn lại kiên định.
Cô thôi không nhìn nữa, quay đầu cười với người đàn ông phía sau: “Tưởng Chính Trì…”