Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm - Chương 115+116
Chương 115: Cậu ta vì em mà đã đi nhờ hung thủ hại chết mẹ ruột của cậu ta!
Nguyễn Nam Tô cảm thấy đau đầu vô cùng. Cô thật sự rất muốn hỏi anh ta một câu rằng: Chu Thần Diệp, anh chỉ có bản lĩnh uy hiếp người khác thôi sao?
Nhưng còn chưa kịp hỏi ra khỏi miệng, hành động tiếp theo của anh ta đã chứng thực suy đoán trong lòng cô: “Tô Tô, em đừng quên em còn có bố mẹ…”
“Đủ rồi!” Nguyễn Nam Tô đột nhiên quát lớn ngắt lời anh ta, trong lời nói không thể giấu được sự thù hận, “Lần nữa dùng loại thủ đoạn hạ lưu này, anh không cảm thấy mình buồn cười lắm sao?”
Chu Thần Diệp bị cô quát lớn như thế thì cũng tỉnh táo lại vài phần sau khi tức giận đến đánh mất lý trí. Cơ thể anh ta lắc lư, muộn màng nhận ra mình vừa làm gì.
Anh ta đang làm gì vậy? Anh ta lấy bố mẹ cô ra đe dọa như thế chẳng phải lại làm tăng thêm thù hận trong lòng cô ư?
“Tô Tô, không phải, tôi không phải có ý này…” Chu Thần Diệp tiến lên trước hai bước, giữ lấy tay cô cố gắng giải thích.
Nhưng Nguyễn Nam Tô hoàn toàn không cho anh ta cơ hội giải thích, đột nhiên đẩy anh ta ra.
Chu Thần Diệp không kịp đề phòng bị đẩy lùi lại hai bước, ngay sau đó, trên mặt lập tức cảm nhận được một cơn đau rát.
Là cô đã tát vào mặt anh ta.
Nguyễn Nam Tô ngẩng đầu, dù cô thấp hơn anh ta một đoạn nhưng khí thế không hề thua kém: “Chu Thần Diệp, anh vô liêm sỉ vừa thôi!”
Chu Thần Diệp bị đánh đến nghiêng đầu, trong mắt mang theo cảm xúc u ám nham hiểm.
Anh ta nhắm mắt lại, che đậy sự hỗn loạn dưới đáy mắt, khi lên tiếng lần nữa thì giọng nói đã rất nhẹ nhàng: “Thật lòng mà nói, tôi cũng rất bất ngờ vì xí nghiệp Nguyễn thị có thể vượt qua được nguy cơ lần này. Nguyễn Nam Tô, tôi không ngờ cậu ta lại vì em mà làm đến bước này.”
Quan hệ giữa Tưởng Chính Trì và Tưởng Vĩnh Niên như đi trên lớp băng mỏng, anh ta cũng biết được đôi điều về chuyện này.
Theo như anh ta biết thì Tưởng Chính Trì rất hận bố của anh.
Cho nên anh ta không ngờ rằng Tưởng Chính Trì lại vì Nguyễn Nam Tô mà tìm đến Tưởng Vĩnh Niên nhờ giúp đỡ…
Nguyễn Nam Tô không biết nội tình trong đó, cho nên thấy rất khó hiểu với lời nói của anh ta: “Ý anh là sao?”
“Tưởng Chính Trì chỉ là một bác sĩ, cậu ta không phải người làm kinh doanh, em cảm thấy cậu ta có thể lấy cái gì ra để đấu với tôi? Là cậu ta đã vì em mà đi tìm người bố ruột của cậu ta! Người bố ruột đó đã tự tay giết chết mẹ ruột của cậu ta!”
Nói đến đây, Chu Thần Diệp vươn đầu lưỡi liếm nhẹ tơ máu trên khóe môi do vừa rồi bị cô tát. Hai mắt anh ta đỏ bừng, vẻ mặt gần như vặn vẹo: “Nguyễn Nam Tô, em cũng có bản lĩnh thật đấy, có thể khiến cậu ta làm đến mức này cho em.”
Nguyễn Nam Tô đã từng thấy Chu Thần Diệp nổi giận trước mặt mình, nhưng chưa từng thấy dáng vẻ dữ tợn này của anh ta.
Nếu là trước kia, cô chắc chắn sẽ sợ hãi.
Nhưng bây giờ cô đã không còn quan tâm, hai người nhìn nhau, trong mắt cô cũng hiện rõ vẻ lạnh lùng: “Lời nói của anh không kích thích được tôi đâu. Hôm nay mặc kệ anh có van xin hay đe họa tôi thì tôi cũng muốn ly hôn với anh.”
Giữa con người với nhau, một khi đã đi đến bước cùng đường bí lối thì làm gì còn kể đến tình cảm.
Trước kia khi cô còn yêu anh ta, những lời nói lạnh lùng thờ ơ của anh ta sẽ khiến cô thấy khó chịu rất lâu, nhưng bây giờ cho dù anh ta có mắng cô bằng những lời lẽ độc ác nhất trên đời thì trong lòng cô cũng không còn gợn sóng nữa.
“Chu Thần Diệp,” Nguyễn Nam Tô nhìn thẳng vào đôi đồng tử đang run rẩy của anh ta, “Tôi hy vọng anh có thể nhận rõ một sự thật.”
“Sự thật gì?”
“Tôi… đã không còn yêu anh nữa.”
Cô dùng một giọng điệu nhẹ nhàng nói với anh ta một sự thật tàn nhẫn nhất.
Trái tim Chu Thần Diệp đột nhiên đập hẫng một nhịp, giống như xương sống bỗng nhiên bị rút đi, thậm chí dưới chân còn có chút loạng choạng.
Nguyễn Nam Tô không có tâm tư đối phó với anh ta nữa, bây giờ anh ta chẳng khác gì một quả bom có thể nổ tung bất cứ lúc nào, cô không thể để mình rơi vào nguy hiểm được.
Chương 116: Anh ta tự nếm trái đắng do mình gieo trồng
Thừa dịp anh ta đang thất thần, Nguyễn Nam Tô kéo cửa ra chạy vào trong, đóng sầm cửa lại rồi khóa chặt.
Chu Thần Diệp bất lực nhìn bóng dáng cô từ từ khuất sau cánh cửa, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định, lại đi về phía trước vài bước, giơ tay gõ cửa.
“Anh về đi.” Giọng nói hờ hững của Nguyễn Nam Tô từ bên trong truyền ra ngoài, “Tôi nói rồi, mặc kệ bây giờ anh có bù đắp thế nào thì cũng không thay đổi được quyết định của tôi đâu.”
“Tô Tô, không ly hôn được không?” Chu Thần Diệp áp trán vào cánh cửa, giọng nói mang theo sự run rẩy: “Tôi không ép em nữa, thật sự không ép em nữa, em muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần đừng ly hôn với tôi…”
Nguyễn Nam Tô cúi mặt, vẻ mặt lãnh đạm.
“Anh đừng làm như thế.” Cô dùng giọng nói lý trí bình tĩnh khuyên anh ta, “Chu Thần Diệp, ly hôn là kết quả tốt nhất đối với chúng ta bây giờ.”
Chu Thần Diệp dùng cả hai tay nắm lấy cánh cửa, bàn tay nắm chặt thành quyền. Anh ta cảm thấy lồng ngực đau nhói, như thể trái tim đang bị ai đó xé nát.
“Tô Tô…” Anh ta lại nhẹ nhàng gọi tên cô.
Nguyễn Nam Tô đứng ở cửa, sự kiên nhẫn đã cạn kiệt.
“Đừng ly hôn được không?” Cổ họng Chu Thần Diệp chua chát, giọng điệu gần như cầu xin, “Tôi không muốn ly hôn…”
Hốc mắt anh ta đỏ bừng, hơi khom người xuống, giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì đó.
“Tôi biết trước kia tôi đối xử với em không tốt, cũng biết mình đã làm sai rồi, tôi thề, sau này tôi sẽ không bao giờ làm như thế nữa, em đừng ly hôn với tôi được không?”
Nguyễn Nam Tô không ngờ anh ta lại ăn nói khép nép, hèn mọn đến mức này. Cô từ từ ngước đôi mắt mờ sương lên, trong đó là sự tỉnh táo đến tổn thương: “Tôi mệt rồi, anh về đi.”
“Tôi chưa từng nghĩ đến việc làm tổn thương người nhà của em, tôi chỉ…… tôi chỉ là không còn cách nào khác.” Chu Thần Diệp dường như không để ý đến lời cô nói, “Tôi không biết phải làm thế nào thì em mới chịu quay lại với tôi.”
Anh ta vừa nói xong, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
Nguyễn Nam Tô có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở trong lời nói của anh ta.
“Tôi không biết cách yêu một người, cũng chưa từng yêu người khác, Tô Tô, em dạy tôi được không? Em cho tôi một chút thời gian, tôi hứa sẽ học được cách yêu em thật lòng, sẽ cho em tất cả những gì tôi có.”
Anh ta tự biên tự diễn, những giọt nước mắt nóng hổi tràn ra khỏi hốc mắt.
“Chu Thần Diệp…” Sau một hồi im lặng, cuối cùng Nguyễn Nam Tô cũng lên tiếng.
Người đàn ông đứng ngoài cửa cảm thấy trái tim mình như thắt lại, nhanh chóng đáp: “Tôi đây.”
“Anh còn nhớ lần tôi chạy trốn bị anh bắt về không?” Nguyễn Nam Tô cười tự giễu, “Lúc đó tôi cũng cầu xin anh hệt như vậy, tôi cầu xin anh thả bố mẹ tôi ra, tôi nói tôi sẽ hiến thận, tôi có thể cứu Tống Ôn Ngưng, chỉ cần anh thả họ ra.”
Chu Thần Diệp cắn chặt răng: “Tô Tô… đó đều là chuyện quá khứ rồi.”
“Đối với anh là chuyện quá khứ, nhưng với tôi thì không.”
Cô nhẹ nhàng nói, nhưng sự mềm mại trong lời nói lại phản ánh nỗi hận thù sâu sắc trong lòng cô.
Một số sai lầm có thể tha thứ được, nhưng một số thì không.
“Anh mang theo mục đích tiếp cận tôi, kết hôn với tôi. Đoạn tình cảm này và cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đã sai lầm. Bây giờ, anh đừng tiếp tục sai lầm nữa.”
Lần này Chu Thần Diệp không tiếp lời nữa.
Những gì cô nói là đều là sự thật mà anh ta không thể nào cãi lại.
Là quả báo sao?
Quả báo cho việc trước đây anh ta đã lợi dụng cô, lừa dối và tính kế với cô, chà đạp lên tình yêu và sự chân thành của cô, tự cho rằng mình không có tình cảm gì với cô.
Thế nên bây giờ, anh ta phải chính miệng nếm trái đắng do mình gieo trồng.